Ý Loạn Tình Mê

Chương 72: Ngoại truyện (7)




Edit: Lạc Lạc
Tưởng Trì Hoài thanh toán hóa đơn, vội vã đuổi theo ra ngoài, lúc đến lầu dưới, Đông Mễ Lộ đã chạy đến bên đường, anh gọi cô: “Mễ Lộ, đợi anh.”
Đông Mễ Lộ quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, trên má còn có nước mắt, cô điều chỉnh lại cảm xúc, cười nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Tưởng Trì Hoài bước lại gần, nhìn cô khoảng vài giây, “Mễ Lộ, anh nói rồi, em có thể nổi giận với anh, có thể gây rối vô cớ, đó là quyền lợi khi làm bạn gái, anh sẽ dỗ dành em, nhưng đừng nói chia tay dễ dàng.”
Anh chưa từng nghĩ đến việc chia tay với cô, sau khi quyết định cho cô chỗ trống đó trong tim, anh đã không nghĩ đến chia tay.
Kết hôn với cô, sau này dần dần yêu cô, sinh hai đứa nhỏ, cùng nhau già đi, những điều này anh đều đã nghĩ đến.
Mặc dù nó không dễ dàng như anh nghĩ, nhưng anh cảm thấy anh có thể làm hết sức mình, có thể phải cần rất nhiều thời gian để vào vai nhân vật này.
Anh không ngờ rằng những điều nhỏ nhặt mà mình nghĩ là không có gì thế nhưng lại khiến cô bị tổn thương.
Đó không phải là ý định của anh, cố tình xem nhẹ cô, cũng không phải là ý định của anh, làm sao anh có thể không muốn đối xử tốt với cô.
Đông Mễ Lộ nhìn anh: “Tưởng Trì Hoài, em không gây rối với anh. Với anh, em sẽ không bao giờ lạt mềm buộc chặt. Em chỉ cảm thấy tình cảm này quá mệt mỏi, em không muốn sau này chúng ta giống như người xa lạ, em muốn để lại cho mình chút hồi ức tốt đẹp.”
Cô không nỡ để đoạn yêu thầm mười mấy năm này cuối cùng lại kết thúc bằng một cách ồn ào.
Tưởng Trì Hoài thở dài: “Nếu em cảm thấy mệt mỏi khi ở bên anh, vậy chúng ta chia tay trước, đợi em muốn quay lại thì em quay lại.”
Đông Mễ Lộ chớp mắt, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, cô hút hít mũi, cười nhạt nói: “Ý anh là anh sẽ đợi em sao?”
Tưởng Trì Hoài gật đầu: “Đợi đến khi em kết hôn mới thôi, nếu em không gặp đúng người, em quay lại, chúng ta kết hôn.”
Đông Mễ Lộ tiến lên hai bước, vươn tay ôm lấy anh: “Cảm ơn anh. Tưởng Trì Hoài, anh không cần đợi em, có thể em sẽ kết hôn nhanh thôi.” Anh tốt như vậy, xứng đáng có được một người tốt hơn.
Cô buông anh ra, nhìn anh chăm chú thật lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, cô vẫy tay với anh, sau đó đi về phía con đường ở đối diện.
Đêm đó Đông Mễ Lộ vẫn luôn ngồi trong phòng vẽ tranh đến tận hai giờ sáng, tâm trí cô trống rỗng, không biết bản thân đang nghĩ gì, trái tim cũng trống rỗng, không còn chút ý thức nào, mãi đến khi Đông Dần Sơ gọi đến, cô mới lấy lại tinh thần.
Giọng điệu của Đông Dần Sơ không được tốt lắm: “Sao còn chưa về nhà?! Đông Mễ Lộ, em bây giờ chẳng có một chút quy củ nào cả!”
Đông Mễ Lộ thở dài: “Em còn ở phòng vẽ tranh, anh, anh đến đây đón em được không?”
Đông Dần Sơ sững sờ, “Được, anh đến ngay.”
Lúc anh đến phòng vẽ tranh, Đông Mễ Lộ đang tựa lên cửa sổ sát đất và thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh bước tới và ngồi khoanh chân xuống bên cạnh cô, sờ đầu cô: “Cãi nhau với Tưởng Trì Hoài à?”
Đông Mễ Lộ quay mặt đi, lắc đầu: “Chia tay.”
Đông Dần Sơ sững người, mọi thứ đã vượt quá dự đoán, nhưng anh không hỏi thêm nữa, lau nước mắt cho cô, “Sau này em sẽ gặp được người tốt với em hơn.”
Đông Mễ Lộ rưng rưng gật đầu, vài giây sau, cô lại lên tiếng, nghẹn ngào nói: “Anh, em khó chịu quá.” Cô chỉ vào trái tim mình: “Khó chịu ở đây.”
Đông Dần Sơ ôm cô vào lòng, “Khóc ra sẽ không khó chịu nữa.”
Ghé vào trong lòng Đông Dần Sơ, cô khóc đến mức không còn là chính mình, cả người đều run lên.
Tưởng Trì Hoài nghe tin tức về Đông Mễ Lộ lần nữa là hai tháng sau đó.
Hôm đó anh đến câu lạc bộ, Chu Cảnh Xuyên rót cho anh vài ly rượu mạnh, xếp thành một hàng nhỏ, “Không đủ thì chút nữa tôi lại kêu cho cậu thêm vài ly.”
Tưởng Trì Hoài liếc anh: “Cậu có vấn đề à?”
Chu Cảnh Xuyên nhún vai: “Tôi rất bình thường, tôi chỉ sợ chút nữa cậu sẽ phát bệnh!”
Tưởng Trì Hoài nheo hai mắt lại, “Có ý gì?”
Chu Cảnh Xuyên tự rót cho mình ít rượu vang đỏ, khẽ lắc lư chiếc cốc chân dài, trầm ngâm nhìn anh, “Gần đây Đông Mễ Lộ có liên lạc với cậu không?”
Tưởng Trì Hoài lắc đầu: “Có lẽ vẫn còn giận tôi, có thể cô ấy sẽ đến tìm tôi khi hết giận.”
Chu Cảnh Xuyên khịt mũi, “Cậu đúng là tự luyến! Cậu cho rằng rời khỏi cậu là cô ấy sống không nổi nữa à? A, tôi nói cậu nghe này, Đông Mễ Lộ đã có bạn trai, do gia đình giới thiệu, quen nhau từ tháng trước rồi, nghe nói anh chàng đó cũng rất tốt.”
Tay Tưởng Trì Hoài đang cầm ly rượu không khỏi cứng lại, trong lòng tràn ngập một thứ cảm giác kì lạ không nói nên lời, một hồi lâu sau anh mới nói: “Thì sao, thế cũng khá tốt.”
Chu Cảnh Xuyên nhấp một ngụm rượu, “Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua thế này?”
Tưởng Trì Hoài không nói gì nữa, uống một hơi cạn sạch ly rượu, cổ họng và dạ dày đều có cảm giác bỏng rát, đè nén thứ cảm giác không rõ nào đó trong lòng xuống.
Chu Cảnh Xuyên lại đưa cho anh một ly rượu được xếp ở hàng sau: “Trước đây không phải là chưa từng chia tay với phụ nữ, mỗi lần như vậy đều chỉ thấy cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lúc Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu ở bên nhau, cũng không thấy cậu suy sụp, sao lần này cậu không chơi theo luật nữa thế?”
Tưởng Trì Hoài nắm ly rượu trong tay, như đang tự nói với mình: “Cô ấy khác.”
Chu Cảnh Xuyên cười khẩy, cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười quốc tế, “Khác chỗ nào?”
Tưởng Trì Hoài không lên tiếng, lại uống một ngụm rượu.
Khác chỗ nào?
Dường như chỗ nào cũng khác.
Trong nhiều năm, Đông Mễ Lộ không phải là cô gái đầu tiên điên cuồng lên vì anh, nhưng lại là cô gái duy nhất khiến anh có phản ứng.
Cho dù trước đây anh không thích cô, hay là cảm thấy cô rất chán ghét, thì số điện thoại của cô vẫn luôn tồn tại trong máy của anh, vì vậy mà cô có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.
Còn số cá nhân của anh, ngoại trừ gia đình và một vài người bạn thân thì không một ai có thể gọi vào được, anh đã thiết lập từ chối mọi cuộc gọi lạ đến, nhưng anh lại lưu số của Đông Mễ Lộ vào, tại sao phải lưu nó, chính anh cũng không biết tại sao.
Vào lúc này, tại một nhà hàng phương Tây ở phía bên kia của thành phố.
Đông Mễ Lộ đang dùng bữa với một người đàn ông, được gia đình giới thiệu vào tháng trước, cô không có bất cứ cảm giác gì với người đàn ông này, nhưng cũng không khó chịu, Đông Dần Sơ nói, không khó chịu là được, nhưng cô muốn kết hôn, ngoại trừ Tưởng Trì Hoài, có lẽ tất cả đàn ông khác cũng đều như nhau.
Triệu Liên Châu nhẹ nhàng đặt miếng gan ngỗng vừa được cắt xong đến trước mặt Đông Mễ Lộ, “Sau khi ăn xong chúng ta sẽ đi nghe buổi hòa nhạc piano, nghệ sĩ piano mà em thích sẽ đến biểu diễn vào tối nay.”
Đông Mễ Lộ ngơ ngác, nghệ sĩ piano cô thích? Sao cô lại không biết.
Triệu Liên Châu nhìn ra sự nghi ngờ của cô, cười nhạt nói: “Em bận đến ngốc rồi sao? Em không nhớ bản nhạc được phát lặp đi lặp lại trong phòng vẽ tranh của em à?"
Thì ra là thế, cô chỉ biết Tưởng Trì Hoài thích bản nhạc đó, đến nỗi là ai chơi bản nhạc này, cô cũng chưa từng quan tâm.
Cô mỉm cười: “Gần đây hơi bận, anh mua vé chưa?”
Triệu Liên Châu gật đầu: “Hôm trước đã đặt rồi, sợ tối nay em không rảnh nên ngày mai cũng đặt, nếu em thích, tối mai chúng ta lại đi nghe.”
Trái tim Đông Mễ Lộ nóng lên, “Cảm ơn.”
Tại buổi hòa nhạc, bản nhạc cô vẫn luôn nghe chính là bản nhạc cuối cùng, khi nghe thấy khúc nhạc dạo quen thuộc, cô nhịn không được lại rơi nước mắt.
Tất cả những cảm xúc và chấp nhất của thời niên thiếu, đã được niêm phong ngay trong tối nay.
Lúc trở về, Triệu Liên Châu hỏi cô tối mai có muốn đến nghe nữa không, cô lắc đầu.
Triệu Liên Châu lại hỏi: “Hay là tối mai đi xem phim nhé?”
Đông Mễ Lộ cười nhạt: “Được thôi, anh sắp xếp đi, em đều có thời gian.”
Triệu Liên Châu nghiêng đầu nhìn cô, “Tối mai anh đến đón em tan làm.” Thấy cô hơi không có hứng thú, anh lại hỏi: “Em mệt à? Mệt thì ngủ một lúc đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.”
Đông Mễ Lộ gật đầu, nói được.
Cô quay mặt đi, tựa lưng lên ghế và chợp mắt.
Lúc về đến nhà, Đông Dần Sơ đang đợi cô, “Triệu Liên Châu không vào cùng em à?”
Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Anh ấy nói còn có việc.”
Đông Dần Sơ hỏi cô tối nay đi chơi vui không, Đông Mễ Lộ ngẫm nghĩ, “Không có gì là vui hay không vui, vẫn ổn, hai người vốn không có nền tảng tình cảm, có thể vui được bao nhiêu?”
Cô cũng biết Triệu Liên Châu tìm cô chỉ là vì muốn tìm một người vợ môn đăng hộ đối, không liên quan gì đến tình yêu, không chừng anh ta còn có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng anh ta sẽ không cưới họ.
Đông Dần Sơ thở dài: “Đừng miễn cưỡng bản thân, nếu không vui thì hãy sớm chia tay với Triệu Liên Châu đi, cậu ta là người cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, đừng kết hôn rồi em lại hối hận!”
Đông Mễ Lộ mỉm cười: "Em sẽ không hối hận về những gì mình quyết định.” Ngoại trừ Tưởng Trì Hoài, sống cùng ai thì cũng vậy cả, huống chi Triệu Liên Châu cũng không xấu, ngoại hình cũng ổn, cũng rất ân cần với cô.
Chiều hôm sau.
Tưởng Trì Hoài bận việc xong là đã bốn giờ rưỡi, anh ngây người nhìn điện thoại, nghĩ xem có nên gọi cho Đông Mễ Lộ hay không, một hồi lâu sau, anh cất điện thoại vào, nhặt chìa khóa trên bàn và đi xuống lầu.
Đến bên dưới phòng vẽ tranh của Đông Mễ Lộ, có một chiếc Spyker màu đen đang đậu ở chỗ đậu xe gần cửa, anh nghĩ chiếc xe này đang đợi những người khác ở trên lầu, nên cũng không để tâm đến.
Anh đỗ xe ở chỗ cách xa hơn một chút, anh muốn gọi cho Đông Mễ Lộ, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ và cảm hứng vẽ tranh của cô, nên ngồi im trên xe đợi cô tan làm.
Khi Đông Mễ Lộ nhận được cuộc gọi từ Triệu Liên Châu, cô đang bận rộn vẽ tranh minh hoạ cho tạp chí, “Có lẽ khoảng nửa tiếng nữa em mới có thể hoàn thành, hay là anh lên đây đợi em đi?”
Triệu Liên Châu nói: “Không lên, sẽ ảnh hưởng đến em, anh đợi em dưới lầu, đừng gấp, em cứ từ từ mà vẽ.”
Bốn mươi phút sau, Đông Mễ Lộ mới hoàn thành công việc, cô vào phòng thay đồ thay một chiếc váy sạch sẽ, trang điểm đơn giản, lúc này mới cầm theo túi đi xuống lầu.
Tưởng Trì Hoài vẫn đang nhìn vào đại sảnh lầu một của phòng vẽ tranh, khi thấy Đông Mễ Lộ đi ra từ đại sảnh, anh định mở cửa bước xuống xe thì chợt nghe Đông Mễ Lộ nói: “Đợi lâu chứ!”
“Không lâu, vừa lúc xử lý vài cái mail."
Tưởng Trì Hoài đặt tay lên tay nắm cửa, không cử động, nhìn qua phía bên kia, chỉ thấy một dáng người đàn ông cao lớn đang vươn tay cầm lấy túi của Đông Mễ Lộ, đưa cho cô một bó hoa hồng đỏ, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tối qua nghe Chu Cảnh Xuyên nói Đông Mễ Lộ có bạn trai, thật ra trong thâm tâm anh vẫn không tin, luôn cảm thấy cô sẽ không thể, ngay cả khi có tìm thì cũng sẽ không nhanh đến vậy, vì vậy anh đã ôm may mắn để đến đây hỏi cô, nếu cô không vui, không muốn tha thứ cho anh, sẽ đổi lại là anh theo đuổi cô, nhưng ngay lúc này, dường như mọi suy nghĩ của anh đều là thừa thãi.
Triệu Liên Châu đặt hoa lên hàng ghế sau xe, “Chúng ta đến nhà hàng đối diện ăn trước đi, ăn xong rồi đi xem phim, buổi chiếu vào nửa đêm.”
Đông Mễ Lộ ngạc nhiên: “Muộn thế?”
Triệu Liên Châu: “Ừ, hôm nay có một bộ phim mới vừa được công chiếu.”
Đông Mễ Lộ cười nói: “Em chưa đi xem buổi chiếu nửa đêm bao giờ.”
Triệu Liên Châu nắm tay cô, vừa đi vừa nói: “Nếu thích, sau này đều cùng em đi xem buổi chiếu nửa đêm.”
Đông Mễ Lộ nghiêng mặt nhìn anh, vừa định nói chuyện, toàn bộ biểu cảm trên mặt cô đều cứng lại, ánh mắt của cô và Tưởng Trì Hoài gặp nhau giữa không trung.
Cô không ngờ sẽ gặp lại anh trong tình huống này, lại ngay dưới phòng vẽ tranh của cô, cô không khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng cô đã kịp thời bóp chết hết những suy nghĩ tự mình đa tình này ngay từ trong nôi.
“Có chuyện gì vậy?” Triệu Liên Châu hỏi cô.
Đông Mễ Lộ hoàn hồn, “Anh đợi em, em gặp một người bạn, đi qua nói tiếng xin chào.”
Triệu Liên Châu buông cô ra, hướng theo tầm nhìn của cô, anh thấy người đàn ông đang ngồi trong xe, anh biết Tưởng Trì Hoài, nhưng không quen, không chơi chung trong cùng một vòng tròn.
Đông Mễ Lộ hít một hơi thật sâu trước khi đi qua đó, Tưởng Trì Hoài mở cửa bước xuống xe.
“Đã lâu không gặp, đang đợi ai à?” Đông Mễ Lộ vẫn giữ nét bình tĩnh tự nhiên trên gương mặt, nhưng trong lòng đã sớm sông cuộn biển gầm.
Tưởng Trì Hoài nhìn cô: “Đúng lúc đi ngang qua, đến đây gặp em.”
Trái tim Đông Mễ Lộ run rẩy, khẽ há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.
Sau vài giây im lặng, Tưởng Trì Hoài hỏi cô: "Cùng bạn trai đi ăn à?” Anh nhấn mạnh hai từ bạn trai này, dường như nếu không do chính miệng cô thừa nhận, thì không phải sự thật.
Đông Mễ Lộ gật đầu, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nói thành lời.
Tưởng Trì Hoài chớp mắt, chuyển tầm mắt về phía con đường lớn.
Một lúc sau, anh lại đưa mắt nhìn cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, cất giọng trầm khàn hỏi: “Anh ta... có tốt với em không?”
Hốc mắt Đông Mễ Lộ chứa đầy nước mắt, nhưng cô cố gắng không để nó chảy xuống, cô gật đầu thật mạnh: “Rất tốt.”
Tưởng Trì Hoài không nói gì nữa, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa lên, “Đi qua đó mau đi, đừng để anh ta đợi lâu.”
Đông Mễ Lộ vẫy tay với anh, không nói gì, cô sợ một khi mở miệng thì mình sẽ bật khóc, khoảnh khắc cô xoay người lại, đã biết cả đời này cứ như vậy mà từ biệt anh, nhưng lại không thể.
Triệu Liên Châu thấy cô bước đến, anh ném điếu thuốc trên tay xuống, nắm lấy tay cô, thuận miệng hỏi: “Em và Tưởng Trì Hoài rất thân thiết à?”
Đông Mễ Lộ: “Quen biết rất nhiều năm, anh ấy là bạn học của anh trai em.”
Triệu Liên Châu không hỏi thêm gì nữa.
Lúc đi ăn, Đông Mễ Lộ ăn nhiều hơn bất kỳ lần nào trước đó, nhưng lại không cảm thấy no, bao tử như một cái động không đáy, không có lượng thức ăn nào có thể lấp đầy.
Tâm trí cô tràn ngập hình ảnh cô đơn của Tưởng Trì Hoài lúc anh hút thuốc, cô đau lòng đến không thở được, nhưng giữa bọn họ không bao giờ có thể quay lại được nữa.
Đến rạp chiếu phim Đông Mễ Lộ mới biết Triệu Liên Châu đã đặt bao hết, bên trong phòng chiếu phim rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ.
Sau khi bộ phim kết thúc, bộ phim này chiếu về cái gì, trong đầu cô một chút ấn tượng cũng không có.
Bài hát kết thúc vang lên, cô vừa đứng dậy, đã bị Triệu Liên Châu giữ chặt lấy, cô quay đầu lại: “Chuyện gì thế?”
Triệu Liên Châu quỳ một gối xuống đất, lấy ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị sẵn, nhìn cô đầy chân thành: “Ban đầu, chúng ta đều ôm mục đích tìm ai đó bù đắp cho hôn nhân để đi coi mắt, khi ở cạnh nhau vẫn giữ suy nghĩ như vậy, kể cả lần cầu hôn này, khi anh lên kế hoạch trước, có thể một vài phần là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ở cạnh nhau mấy ngày nay, anh cũng không phải là không có cảm giác với em, anh không biết sau này chúng ta sẽ yêu nhau đến thế nào, cuối cùng cuộc hôn nhân này sẽ có được bao nhiêu tình yêu trong đó, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với em, biến em thành nửa kia của trái tim anh, và rồi chúng ta sẽ cùng nhau bước đi trong cuộc đời này, dù rộng rãi hay bằng phẳng, dù lầy lội hay gập ghềnh, anh cũng sẽ không bỏ rơi em một mình. Mễ Lộ, gả cho anh được không?”
Cả người Đông Mễ Lộ đều mông lung, não trống rỗng, cô đã từng tưởng tượng mình được cầu hôn, nhưng người đàn ông cô tưởng tượng là Tưởng Trì Hoài, nhưng hôm nay người nói với cô lời thề cầu hôn khiến cô cảm động lại là một người đàn ông khác, một người đàn ông mà cô không quen thuộc, nhưng sẽ là người đàn ông đi cùng cô đến suốt quãng đời còn lại.
Ngay khi cô đang ngơ ngác, toàn bộ đèn trong phòng chiếu phim bỗng vụt tắt, sau đó lại nghe thấy hàng loạt tiếng hoan hô, có rất nhiều người cùng nhau kêu lên: “Gả cho anh ấy đi!”
Khi ánh đèn sáng lên lần nữa, trước màn hình ban đầu đã xuất hiện một cây đàn piano lớn, giai điệu quen thuộc vang lên, đó là bản nhạc được lặp lại trong phòng vẽ tranh của cô.
Cô quay đầu lại nhìn, người đang chơi bản nhạc đó chính là người nghệ sĩ đã chơi piano khi cô đi xem vào tối qua.
Ngay khi cô xúc động đến lệ nóng lưng tròng, bỗng có một cơn mưa hoa hồng đỏ rơi xuống, sau đó là một tràng pháo tay vang lên, cô nhìn quanh phòng chiếu phim một lượt, không biết từ đâu tràn ra nhiều người như vậy.
Triệu Liên Châu nắm tay cô, hỏi lại lần nữa: “Bằng lòng gả cho anh chứ?”
Đông Mễ Lộ gật đầu, nước mắt tuôn rơi.
Triệu Liên Châu đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cô, đứng dậy ôm cô vào lòng, với tiếng đàn piano du dương, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Nước mắt Đông Mễ Lộ ào ào rơi xuống, dù không muốn, cô cũng không thể đẩy người đàn ông trước mặt này ra, anh ta sẽ là người đàn ông đi cùng cô đến suốt quãng đời còn lại.
Trước mắt, vòng tay xa lạ, nụ hôn xa lạ, mùi hương xa lạ, lòng cô đau đớn không thở nổi.
Giờ phút này, thế nhưng cô lại nhớ Tưởng Trì Hoài, nhớ vòng tay của anh, nụ hôn của anh, và cả hương thơm của anh, có thể sau này cô cũng chẳng có tư cách để nhớ nữa.
...
Cô và Triệu Liên Châu lãnh chứng vào buổi sáng thứ hai hai tuần sau, lẽ ra đây là một ngày hạnh phúc và phấn khởi, nhưng khi nhìn thấy con dấu chạm nổi trên cuốn sổ hồng, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Triệu Liên Châu lau nước mắt cho cô, “Khóc gì thế, ghét kết hôn đến vậy à?”
Đông Mễ Lộ mỉm cười: “Hạnh phúc.”
Hạnh phúc vì cuối cùng bản thân cũng đã có thể nói lời tạm biệt với quá khứ, cuối cùng cũng tái sinh, cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục vất vả nghĩ về người đàn ông trong tim kia nữa.
Nhưng rõ ràng là chuyện nên hạnh phúc, vậy mà nước mắt cô lại không ngừng rơi xuống.
Ra khỏi Cục Dân Chính, Triệu Liên Châu vội vã quay lại công ty để mở họp, “Trưa nay anh đến đưa em đi ăn.”
Đông Mễ Lộ gật đầu: “Lái xe chậm một chút.”
Ngồi lên xe của mình, cô lại lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, chụp ảnh lại và gửi cho Tưởng Trì Hoài: Em kết hôn rồi, đừng đợi em nữa, cảm ơn anh.
Nhìn tin nhắn được gửi đi thành công, cô lại gục lên vô lăng và bật khóc nức nở.
Lúc Tưởng Trì Hoài nhận được tin nhắn, công ty đang tổ chức một cuộc họp cổ đông tạm thời, bình thường anh rất ít khi mang điện thoại đến phòng họp, nhưng từ sau khi chia tay với Đông Mễ Lộ, anh lại vô thức mang theo, vì sợ cô nhắn tin đến mà anh lại không trả lời kịp thời, nhưng không ngờ tin nhắn đầu tiên nhận được từ cô lại là một tấm ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, đầu ngón tay càng ngày càng lạnh.
Anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhưng anh vẫn không nói một lời, bước ra khỏi phòng họp và không ngoảnh lại.
Đi đến khu vực nghỉ ngơi, anh gọi cho Đông Mễ Lộ, nhưng rất nhanh đã bị cô bấm tắt, sau đó cô gửi một tin nhắn: Bây giờ em không tiện nghe máy.
Tưởng Trì Hoài cười chế nhạo, nhiều năm qua, trái tim mạnh mẽ và lạnh lùng vô tâm đó của anh cuối cùng cũng có cảm giác đau.
Loại đau đớn này cũng chưa từng xuất hiện khi Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu kết hôn.
Anh nghĩ rằng cô chỉ đang yêu đương, nhưng cô lại kết hôn, quá nhanh, khiến anh bàng hoàng.
Phải nói rằng Đông Mễ Lộ là cô gái yêu anh nhất, cũng chính là cô gái tàn nhẫn với anh nhất. Quyết tuyệt rời đi, cô đã chủ động cắt đứt mọi đường lui của mình, không chừa lại một tia cơ hội nào.
Mãi đến khi tan họp, anh vẫn không quay về phòng hội nghị, vẫn ngồi ở khu vực nghỉ ngơi hút thuốc.
Khi Tưởng Bách Xuyên tìm thấy anh, biểu hiện vô cùng hả hê: “Sao lại một bộ dạng sống chết không xong thế này? Bị phụ nữ đá à? Đáng đời!”
Tưởng Trì Hoài ngước mắt nhìn anh, không lên tiếng, ấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn, “Chiều nay em không đến.” Nói xong đứng dậy rời đi.
Chu Cảnh Xuyên vẫn chưa ngủ dậy đã bị Tưởng Trì Hoài gọi đến đánh thức, “Đại ca à, tôi vừa về nước, vẫn đang lệch múi giờ, cậu buông tha cho tôi đi được không?”
Trong điện thoại có vài giây im lặng, Tưởng Trì Hoài nói: “Mễ Lộ lãnh chứng kết hôn rồi.”
Chu Cảnh Xuyên giật bắn người, bật ngồi dậy, không khỏi cất cao giọng: “Cậu nói gì? Đông Mễ Lộ và Triệu Liên Châu lãnh chứng kết hôn?!”
Tưởng Trì Hoài: “Ừ.”
Phải mất một lúc lâu Chu Cảnh Xuyên mới có thể tiêu hóa tin tức khiếp sợ này, “Kết hôn rồi thì tốt!”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Chu Cảnh Xuyên: “Tôi muốn mời cô ấy đi ăn! Ngưỡng mộ cô ấy quá, nói bỏ liền bỏ, không ướt át bẩn thỉu chút nào! Là đàn ông cũng không thể quyết đoán được như cô ấy! Bữa ăn này phải được mời! Lúc trước tôi đúng là mắt mù, thế nhưng lại không vừa lòng với cô ấy!”
Lời vừa chuyển, anh lại bắt đầu đổ lỗi cho Tưởng Trì Hoài: “Đều tại cậu, nếu không phải cậu không thích cô ấy, cậu nói xem tôi có đến nỗi lạnh nhạt với cô ấy như thế không! Ây, một cô gái nhỏ, dám yêu dám hận!”
Tưởng Trì Hoài: “... Chu Cảnh Xuyên, cậu nói đủ chưa?!”
Chu Cảnh Xuyên ho khan hai tiếng, lúc này mới nhớ hỏi đến anh: “Cậu gọi cho tôi có chuyện gì không? À ~~ tôi biết rồi, cậu muốn tặng quà cưới cho Đông Mễ Lộ nhưng không biết phải tặng quà gì cho phù hợp đúng không? Tôi nói cậu nghe, cậu tìm tôi là tìm đúng người rồi, tôi...”
Tưởng Trì Hoài thẳng thừng ngắt ngang cuộc gọi.
Chu Cảnh Xuyên mắng một câu vào màn hình điện thoại, sau đó lại gọi cho Lục Duật Thành: “Tập hợp đến câu lạc bộ nhanh lên, Đông Mễ Lộ và Triệu Liên Châu lãnh chứng, Trì Trì thất tình, nước mắt sẵn sàng nhấn chìm thành phố Bắc Kinh rồi này!”
Lục Duật Thành: “Chà chà, nóng thế! Tôi đến ngay đây! Triệu Liên Châu đúng là không biết xấu hổ, phụ nữ của Tiểu Trì Trì chúng ta mà cũng dám cướp, xem tôi xử lý hắn ta thế nào!”
Chu Cảnh Xuyên: “...”
- ----------
Mong sau chương này mọi người vẫn vững tim ❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.