Triệu Thất chớp mắt mấy cái, hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng. Triệu Cửu đang kéo hắn, động tác hung tợn.
“Đã như thế này rồi sao ngươi còn nhớ tiểu tử kia? Thất ca, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút, đừng gọi sai tên.” Triệu Cửu cảnh cáo, “May mà bây giờ chỉ có ta nghe thấy, nếu để cho lão gia biết…”
“Ta bệnh rồi.” Giọng nói Triệu Thất suy yếu, bờ môi khô nứt vừa mở vừa khép, cố hết sức cầu xin, “Lão Cửu, ngươi đừng lay, ta váng đầu…”
Triệu Cửu khẽ cau mày, do dự một lát, quay người rời đi.
Một lát sau, Triệu Thập vội vội vàng vàng đi vào, kiểm tra cho Triệu Thất, đút một viên đan dược. Lại sau đó, Triệu Ngũ và Triệu Tam đi vào, sắc mặt đều không tốt.
“Lão Thất, khá hơn chưa? Lão gia đang giục, mau đi thôi.”
Triệu Thất mơ màng bị bọn họ mang đến cạnh ao. Nơi này được cố ý đào ra, nước suối từ trên truyền xuống thanh trì, không ngừng bốc lên hơi nóng, giữa sương mù mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy một guồng nước hình dạng cổ quái. Triệu Thất vừa nhìn thấy, trong lòng liền run rẩy.
Guồng nước này dùng để giày vò hắn, trò gian không ít. Guồng nước kéo máy, có thể làm cho Triệu Thất bị con lừa gỗ đâm thọc vào cả buổi tối. Nếu kết nối với mảnh trúc, liền trở thành mấy bàn tay không biết mệt mỏi, đánh vào Triệu Thất đau đớn.
Càng kinh khủng hơn là…
Triệu Thất còn chưa nghĩ xong đã bị Triệu Ngũ và Triệu Tam trói lên trên guồng nước.
Hai mắt hắn mở to sợ hãi, lập tức khổ sở khẩn cầu. Bởi vì giãy dụa quá nhiều, cổ tay mơ hồ mài ra tia máu, cổ họng cũng khóc khàn, nhưng hai người kia chỉ thở dài, không dừng lại động tác.
“Lão Cửu bởi vì xin tha cho ngươi… Bị phạt.” Triệu Ngũ thấp giọng nói, “Đừng trách hắn, chúng ta cũng không có cách.”
Triệu Thất ngẩn người, nước mắt ngừng lại.
Lúc trói đến bên hông, Triệu Ngũ lấy ra một cái hộp gấm, mở hộp lấy ra hai viên cầu bằng đồng to bằng hạt đậu tằm. Triệu Thất càng sợ hãi, nhưng không cách nào tránh thoát, chỉ có thể cắn răng để hai người tách chân. Tay Triệu Ngũ thăm dò hậu đình hắn, cẩn thận làm động tác mở rộng, sau đó nhét hai khối xảo dâm khí cụ này vào.
Tiểu cầu này là đồ đặc biệt ở kinh thành, một viên cũng có giá trị vạn kim, tên là “Thái cực hoàn”. Mặc dù nhìn rất tầm thường, thể hình khéo léo, nhưng chỉ cần chạm vào da thịt, bị nhiệt độ kích phát thì sẽ chấn động không ngớt. Triệu Thất rất sợ thứ này, cũng không rõ Triệu Vũ Thành lấy được nó ở đâu, lại còn to hơn cả những thứ Triệu Thất từng thấy.
Sau khi nhét vật kia vào, Triệu Ngũ lấy ra một cái ống dài, nhét vào mặt sau hắn, cuối cùng, bọn họ trói hai chân Triệu Thất vào guồng nước.
Triệu Thất không nói gì, cũng không xin tha. Thái Cực Hoàn trong thân thể hắn bắt đầu rung động, theo sự chuyển động của guồng máy hắn bị ngâm vào trong nước, nước suối nóng bỏng theo ống dẫn chảy vào thân thể, hai tiểu cầu càng thêm chấn động.
Mà đây vẫn chưa phải là thứ đáng sợ nhất.
Guồng nước sẽ tiếp tục chuyển động, mãi đến khi hắn bị bao phủ hoàn toàn. Giữa sự thống khổ và tuyệt vọng khi cận kề cái chết, Triệu Vũ Thành sẽ trở thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn —— cho dù trong lòng Triệu Thất biết rõ ai mới là kẻ bày trò, thế nhưng lại không cách nào ngăn mình sinh ra sự cảm kích với gã.
Triệu Thất từng bị làm thế này một lần, sau đó nửa năm, hắn đã trở thành con chó sợ mất mật, ngày ngày đi theo sau mông Triệu Vũ, ngoan ngoãn nghe lời làm gã vui lòng.
Lần này, hắn có thể chịu đựng được sao?
“Không…”
Triệu Thất mờ mịt nhìn phía trước, phụ cận không một bóng người, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng guồng nước chuyển động, tiếng nước chảy róc rách, còn có tiếng hít thở hoảng hốt của mình.
Nước suối đã tràn vào thân thể, hai viên tiểu cầu điên cuồng chấn động, hắn thử giãy dụa nhưng chỉ khiến cho đau đớn và khoái cảm càng thêm rõ ràng. Mà hiện tại, chóp mũi hắn sắp tiếp xúc với mặt nước.
“Không… Cứu mạng —— cầu, cầu —— ”
Tiếng nói mơ hồ không rõ. Nước tràn vào khoang miệng và xoang mũi, hắn giãy dụa như phát điên, không có ai nghe thấy tiếng hắn kêu cứu, không có ai đến giải thoát cho hắn khỏi thống khổ, chỉ có dòng nước tối mờ đang dần dần cắn nuốt, bốn phương tám hướng, bao trùm mọi nơi.
Đau đớn, bất lực, tuyệt vọng, cực độ khủng hoảng. Tử vong gần trong gang tấc.
Giữa sự hoảng hốt vì nghẹt thở, đột nhiên Triệu Thất nhớ tới một người.
Người này đã từng từ trên trời giáng xuống rất nhiều lần, cứu hắn ra khỏi bàn tay kẻ khác, còn mang hắn chạy thoát khỏi Triệu phủ. Y nói với hắn rất nhiều lời nghiêm túc nhưng ngu ngốc, đồng ý rất nhiều tương lai tốt đẹp, dành cho hắn sự quan tâm bảo vệ thuần tuý, làm cho hắn một lần nữa cảm thấy mình còn là một con người.
Bây giờ ngươi đang ở đâu vậy?
“Thính… Tùng…” Dùng hết toàn lực hét lên lại bị nước nhấn chìm, âm thanh biến thành bong bóng, từ từ nổi lên mặt nước, sau đó vỡ nát trong yên lặng