Tiếp đó, Triệu Thất và Nhạc Thính Tùng gặp phải mấy nhóm nhân mã, nhưng đối phương thực lực không đủ, đều bị Nhạc Thính Tùng hữu kinh vô hiểm đánh bại. Nhưng dần dần, Triệu Thất phát hiện, tốc độ của Nhạc Thính Tùng chậm lại, trên trán cũng thấm ra không ít mồ hôi.
“Vết thương của ngươi đau hả?” Triệu Thất lo lắng hỏi.
Nhạc Thính Tùng lắc đầu.
Đối với y mà nói, so với vết thương ngoài da, nội tức hỗn loạn càng là trí mạng. Nếu không nhanh chóng điều tức, không chỉ khiến nội thương tăng lên, Bách Ưu Bách Khoảng Không Tán miễn cưỡng áp chế lúc trước cũng sẽ xuất hiện lại. Đến lúc đó, sợ rằng thần tiên cũng không thể cứu vãn.
Nhưng mà, so với bản thân, y càng lo lắng cho Triệu Thất.
Cổ chân Triệu Thất đã không thể chịu được sức nặng, dù chống gậy nhưng vẫn đau đớn, chỉ có thể đi khập khiễng. Một khi mình ngã xuống, tất sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.
Nhạc Thính Tùng yên lặng nuốt xuống ngụm máu tươi vọt lên cuống họng, trong lỗ mũi đều là mùi máu tanh nồng đậm.
Kế trước mắt, cũng chỉ có…
Tự định giá một hồi, tầm mắt của y đã có chút mơ hồ, nhắm mắt lại. Lúc này, y bỗng cảm giác Triệu Thất đang kéo góc áo mình, mở mắt nhìn, chẳng biết lúc nào trước mắt đã có ba người ——
Triệu Ngũ, Triệu Bát, Triệu Cửu.
“Các ngươi mau tránh ra!” Triệu Thất cáo mượn oai hùm la ầm lên, “Triệu Tam bọn nó đã bị chúng ta đánh đổ, ba người các ngươi có phải là cũng muốn nếm thử cảm giác miệng cạp đất không?”
Triệu Cửu cảnh giác nhìn Nhạc Thính Tùng, hơi run run, chợt cười nói: “Nhạc thiếu hiệp làm sao không mở miệng? Chẳng lẽ là cung giương hết đà, sợ lòi dốt?”
Triệu Thất bồn chồn, ngoài miệng lại không rơi xuống hạ phong: “Hừ, tiểu tử ngươi quên mất lần trước rồi à? Dám hô to gọi nhỏ với Thính Tùng, y lập tức đánh ngươi đến mẹ ngươi cũng chẳng nhận ra!”
“Ha ha, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Triệu Cửu xấu xa nói, “Thất ca, lão gia có lệnh, ai bắt được ngươi đầu tiên, có thể với ngươi —— ”
“Lão Cửu.” Triệu Bát ngắt lời gã, “Ngươi đi tìm đám Tam ca trước đi, nơi này có ta và Ngũ ca là đủ rồi.”
Triệu Cửu trầm mặt, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức kỳ dị từ bên phải truyền đến. Trong lòng gã sợ hãi cả kinh, bứt ra lui nhanh, lập tức thấy một thân ảnh quỷ mị, như ruồi bâu lấy mật, dùng tốc độ không tưởng đang hướng về phía mình!
“Xì —— ”
Hai người vừa chạm liền tách, Triệu Cửu lùi lại, lảo đảo mấy bước miễn cưỡng đứng thẳng, tay bịt lên vai trái ——
Nơi đó có một lỗ hổng cỡ ngón tay, máu tươi ồ ồ chảy ra, là do Nhạc Thính Tùng vừa mới khoét ra!
Chỉ thiếu một chút, trái tim gã đã bị xuyên thủng.
“Dám nói chuyện với hắn như vậy, ngươi cho ta là người chết hay sao?”
Nhạc Thính Tùng nhẹ nhàng nói, như tiếng trống hoàng hôn, tầng tầng gõ lên trái tim tất cả mọi người ở đây.
“Thính Tùng, mắt ngươi ——” Triệu Thất kinh hoàng.
Dưới bóng cây tăm tối, Nhạc Thính Tùng chậm rãi xoay người, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của y đổi thành màu đỏ như máu!
“Không sao.” Nhạc Thính Tùng thản nhiên nói.
Triệu Ngũ nhíu mày: “Ngươi… tẩu hỏa nhập ma?”
Nhạc Thính Tùng không hề trả lời, đôi mắt đỏ yêu dị hờ hững đảo qua ba người, thân thể hơi động, vọt người xông lên.
Một hồi huyết chiến xảy ra!