Biết được phần mở đầu nhưng không biết được kết quả . Giờ phút này ta đây, phi thường thích hợp những lời này.
Trước khi đi Võ Đang , ta suy nghĩ vô số loại trường hợp, mất đi quá nhiều
thời gian, cuối cũng cũng không nghĩ tới vì người ta mà bị đưa đi .
Tiễn bước Nga Mi chúng sư tỷ muội xong, ba người chúng ta một đường hướng
tới Võ Đang mà đi . Nhớ rõ đó là một buổi chiều chạng vạng, chúng ta ngủ lại ở một nhà nông thôn.
Ăn qua cơm chiều, vài hắc y nhân che mặt
tiến vào, không nói hai lời mà bắt đầu công kích. Mạc Thanh Cốc một mặt
cầm kiếm đánh trả, một mặt che chở lấy chúng ta. Hắc y nhân thủ đoạn tàn nhẫn, từng chiêu từng thức điều nhắm đến các chổ yếu hại.
Gặp Mạc
Thanh Cốc dần dần chiếm thượng phong, ta tâm khẩn trương cũng lơi
lỏng không ít. Lúc này, đại thúc đột nhiên kinh hô một tiếng, "đứa nhỏ
còn ở bên trong phòng." Ta nghĩ đến Tống Thanh Thư cũng bị để bên trong
phòng. Nếu như là bình thường, lấy võ công của hắn còn có thể ứng phó,
nhưng hai ngày trước vì để cho hắn không bỏ trốn, ta đã cho hắn uống
nhuyễn cốt tán. Nghĩ đến đây, ta liền hướng phòng trong chạy tới.
Đi
vào bên trong phòng, liền nhìn thấy một đứa bé nằm trên vũng máu, thân
thể nho nhỏ co lại thành một đoàn, máu theo bụng từng chút chảy ra. Tống Thanh Thư cùng một nam nhân xa lạ đứng ở phía trước cửa sổ, tựa hồ
đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy ta hơi có chút kinh ngạc,
nam nhân kia ánh mắt phát lạnh, Tống Thanh Thư vội vàng kéo nam nhân lắc đầu, nam nhân cười lạnh bỏ tay hắn ra, trong nháy mắt đã đến ta trước
mặt. Ta còn không kịp la lên, liền bị một chưởng đánh vào ngực.
Ta"Wow" một tiếng, phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất. Trước khi hôn mê, nghe
được thanh âm của Mạc Thanh Cốc, đau thương vô cùng quát to tên của ta,
ta nghĩ muốn lên tiếng đáp lại, nhưng ý thức dần dần biến mất.
Khi ta tỉnh lại, ngực giống như bị xe lửa cán qua, một trận một trận đau, ta nhịn không được hừ nhẹ ra tiếng.
"Tỉnh?" thanh âm trầm thấp quen thuộc của nam nhân vang lên.
"Nước" cổ họng như bị lửa thiêu đốt , ta nghe thấy thanh âm của mình trầm thấp khàn khàn.
Trong chốc lát một cổ nước mát được đưa vào miệng ta, một bàn tay đem đầu ta
nâng lên. Ta ực ực uống lên vài ngụm, "từ từ uống, cẩn thận sặc."
Hoa quả đột nhiên là sinh mệnh chi nguyên, uống qua nước xong , tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.
Mở mắt ra, đập vào mắt ta là gương mặt tiều tụy, trong mắt mang theo đầy
tơ máu, tóc lộn xộn , quần áo cũng nhăn nhúm không chụi nổi. nghiêm túc
giúp ta uống nước, ta lặng lăng nhìn hắn, nhưng lại nhất thời nhớ đây là ai .
"Làm sao vậy? Có phải hay không là không thoải mái." Hắn đặt ly nước ở một trên bàn, tau da đặt lên trán của ta.
Là Mạc Thanh Cốc, trời ạ! Ta mở to mắt không thể tin nhìn hắn, "Khụ khụ. . . . . . Khụ" một ngụm nước còn chưa kịp nuốt vào, làm ta ặc liên tục.
Mạc Thanh Cốc ngồi ở mép giường, một bàn tay đỡ lấy ta không ngừng ho
khan, một bàn tay nhẹ nhàng ở sau lưng ta vỗ. Hơn nữa ngày, rốt cục
thông khí, ta thở hổn hển, ngồi lên trên giường, hỏi ta rốt cuộc là bị
làm sao vậy.
Mạc Thanh Cốc sắc mặt lập tức âm trầm đáng sợ, theo hắn kể lại ta mới biết được, nguyên lai ta ở Quỷ Môn quan dạo qua một vòng. Hắn nói, nếu không phải bởi vì ta có nội lực thâm hậu của Dương Đính
Thiên, chỉ sợ mạng nhỏ sớm mất. Nói những lời này thì trong mắt của hắn
hiện lên một tia sợ hãi.
Sau này ta nghe những người ở Võ Đang nói ,
ngày đó Mạc Thanh Cốc dùng khinh công không ngừng nghỉ chạy đi, dùng
một ngày một đêm, đến Võ Đang thì đem ta đang hôn mê giao cho Trương
Chân Nhân xong liền ngã xuống. Sau khi tỉnh lại, một tấc cũng không
rời canh giữ ở bên giường của ta . Nói không cảm động là giả , ta chưa
bao giờ biết, nguyên lai cũng có người thương ta sâu sắc như vậy.
Khi ta hỏi đến đứa bé thì Mạc Thanh Cốc trầm mặc hơn nữa ngày, mới nói cho
ta biết, đưa bé đã chết, thời điểm hắn đuổi tới, oa nhi đã muốn tắt thở. Cứ nghĩ ta sớm đã có chuẩn bị nhưng cũng cảm thấy đau khổ dị thường, nó cũng chỉ mới là một đứa bé mà thôi a.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, mọi người ở Võ Đang điều đến nhìn ta, tất nhiên Trương Chân Nhân cũng tới. Bọn họ một mặt dặn ta hảo hảo dưỡng thương, một mặt lên án mạnh mẽ hành động của Tống Thanh Thư. Đặc biệt Tống Viễn Kiều, khuôn mặt xanh
mét, nghiến răng nghiến lợi, bảo là muốn đem tên nghịch tử kia một
chưởng đánh chết.
Xem bọn hắn tựa hồ muốn xuống núi tìm Tống Thanh
Thư, ta đột nhiên nhớ tới nội dung trong ỷ thiên thế giới, Mạc Thanh Cốc sẽ chết trong tay Tống Thanh Thư. Vốn có nội lực thâm hậu, ta thương
thế mau chóng khỏi. Đối với thân thể phải nằm trên giường hơn nửa tháng, có chút buồn bực, ta liền dùng hết hết thảy biện pháp gắt gao quấn lấy
Mạc Thanh Cốc. Đối với của ta giở trò quỷ, hắn cũng chỉ luôn cười trừ,
cũng không có vạch trần.
Hôm nay, ta nằm ở trên giường đọc sách,
Dương Bất Hối bưng một mâm hoa quả bước vào, ta vội đứng dậy, "Bât Hối,
ngươi đã đến rồi, ngồi đi." ở Võ Đang cũng chỉ có 2 chúng ta là nữ tử
tuổi trẻ mà thôi, trong lúc dưỡng thương, Dương Bất Hối cũng thường
xuyên đến thăm ta, cùng ta nói chuyện tâm sự.
Dương Bất Hối đưa cho ta một quả quýt, cười nói, "Xem ngươi khí sắc tốt hơn nhiều rồi."
Ta liếc nàng một cái, biết rõ còn cố hỏi, ta sớm tốt lắm rồi. Ta buồn bực
đem quýt lột võ thật mạnh thả từng múi vào miệng, , có chút chua, nhếch
miệng nói, "Nhìn dáng vẻ của ngươi, ai chọc tới ngươi?"
Dương Bất Hối gương mặt buồn bực, "Ai, Cửu tỷ tỷ, ngươi nói đi ta có phải đã làm sai
không." Ta ngoài ý muốn nhìn nàng, không nghĩ tới cô gái nhỏ này có thể
suy nghĩ được như vậy, lại lột một miếng quýt quăng vào miệng, nói
"Ngươi hối hận sao?"
"Ta không hối hận, cho dù lập lại một lần nữa, ta cũng làm như vậy ." Dương Bất Hối kiên định nói.
"cũng không phải đi chết ? Ngươi còn buồn bực cái gì."
Ta lại bảo nàng đem một trái quýt nửa lại đây, hôm nay cũng không biết Mạc Thanh Cốc tên kia chết ở đâu rồi, đến bây giờ cơm chiều cũng chưa đưa
lại đây, ta đói dẹp cả bụng rồi đây.
"Ta cũng không biết phải làm sao, chỉ cần nghĩ tới trong lòng hắn căn bản cũng không có ta, ta liền cảm thấy khó chịu."
Ta tiếp nhận trái quýt Dương Bất Hối đưa tới , một mặt lột quýt một mặt
nói, "Lúc ngưới tới nơi đây thì cũng nên biêt, Lục ca yêu mẹ ngươi không phải một ngày hay hai ngày. Nếu ngươi chọn lựa cùng hắn cùng ở một chỗ, nên có chút chuẩn bị tâm lý., yêu hắn đồng thời cũng phải chấp nhận sự
thật người hắn yêu trước kia là mẹ ngươi." Ta cứ nói...không lưu tình
chút nào.
Thấy nàng lặng yên không lên tiếng, ta bèn nhẹ giọng lại
nói tiếp, " Bất Hối, kỳ thật ngươi nên cảm thấy mình hạnh phúc đi, đừng
nên lúc nào cũng suy nghĩ người Lục ca yêu không phải ngươi. Một người
có thể ở cùng người mình yêu, là một việc hạnh phúc rất nhiều rồi. Có
bao nhiêu người, người có tình lại không thể thành thân thuộc. Bất Hối,
ngươi hẳn phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng."
Ta không biết Dương Bất
Hối rời đi lúc nào , phục hồi lại tinh thần, đã thấy Mạc Thanh Cốc đứng ở bên giường, trên bàn bầy đặt đồ ăn.
"Ngươi tới đã bao lâu?" Ta hỏi.
" Thời điểm các ngươi mới vừa nói chuyện" Mạc Thanh Cốc đem gắp vào bát đưa vào trong tay của ta.
"Thực xin lỗi" ta biết hắn là nói, chuyện hắn nghe lén.
Ta không sao cả lắc đầu, tiếp nhận bát đũa,ăn như lang sói. Lúc ăn cơm
hắn không có lên tiếng nữa, thẳng đến ta ăn xong, hắn mới rút ra một cái khăn tay để cho ta lau tay. Ta đưa khăn tay cho hắn, tiếp nhận ly trà
trong tay hắn , uống một ngụm. Khi nào thì ta bắt đầu đã thói quen được
người ta che chở, hầu hạ này đây?
Hắn cằm một trái quýt ném qua ném lai, ta biết hắn có vấn đề cần suy nghĩ nên cũng không có quấy rầy, tiếp tục uống trà của ta.
"Lục ca người này luôn nhớ đến tình cảm khi xưa " nguyên lai hắn còn đang suy nghĩ những lời vừa rồi ta cùng Bất Hối nói.
"Nhớ đến tình cảm trước kia cũng là chuyện tốt, nhưng nếu cứ sống trong quá
khứ mà không tiếp nhận hiện tại, kia thực không đúng đi."
"Tình cảm nếu có thể nói quên là quên được thì cũng không phải là tình cảm ."
"Cũng đúng" ta gật đầu, bằng không cũng không có nhiều nam nữ si tình như
vậy, "Có một câu thơ nói như thế nào nhỉ? Hỏi thế gian tình là gì, làm
cho đôi lứa nguyện sống chết có nhau”.
" Hỏi thế gian tình là gì, làm cho đôi lứa nguyện sống chết có nhau " Mạc Thanh Cốc lầm bầm đem câu này thơ lập lại một lần.
"Kỳ thật, nói thật ta cũng rất hâm mộ Kỷ sư tỷ ."
"Nga?" Mạc Thanh Cốc có chút hăng hái nhướng mi.
"Cả đời có thể được hai người nam nhân vĩ đại như thế yêu, nữ nhân nào
không hâm mộ a. Bất quá, số phận của nàng thật không tốt cho nên ta cũng không muốn thử."
"Vì sao?"
"Trả giá quá lớn" đúng vậy a, trả giá
quá lớn,chết đi lúc còn trẻ như vậy. Dù sao ta cũng không dám có quyết
tâm cùng dũng khí đó. Phục hồi tinh thần lại, mới đột nhiên phát giác,
lời của chúng ta vừa nói, tựa hồ có chút. . . . . . Ta thẹn quá thành
giận, hung hăng trừng Mạc Thanh Cốc một cái, "Ngươi làm gì còn ở chổ
này? Không có chuyện gì làm sao?"
Mạc Thanh Cốc nghĩ nghĩ, mạnh vỗ
đầu một cái, "Ai nha, ta đã quên, giữa trưa đáp ứng đại sư huynh, muốn
xuống núi tìm Thanh Thư ."
Ta vừa nghe hoảng, việc ôm bụng, kêu "Ôi ôi" .
"Làm sao vậy?" Mạc Thanh Cốc cuống quít nhào đầu về phía trước, vội la lên, "Có phải hay không ăn phải cái gì không?"
Lòng ta trống rỗng vội gật đầu, "Có thể lắm a" thấy hắn giúp ta vận khi, ta
liền từ chối, "Tốt hơn nhiều, hiện tại tốt hơn nhiều" nói xong, sợ hắn
không tin, ta liền đứng lên.
Hắn đem ta đè xuống giường, "Hảo hảo hảo, ta tin tưởng ngươi." Nói xong cúi người giúp ta sửa lại chăn, ôn nhu nói, "Ngủ đi"
Ta trong đầu sấm chớp vang đội,nháy mắt bổng dưng trống rỗng, ta nghĩ mặt
của ta nhất định hồng đến có thể thấy máu a. Ta liền nghe lời nhắm mắt
lại, hé măt nhìn qua một chút, thấy hắn cũng không có rời khỏi, ta lại
mở mắt ra. Đáy mắt hắn xuất hiện một chút ý cười, nhẹ nhàng nâng tay gở
vài cộng tóc rối trên trán của ta, ta cả kinh tròn tròn mắt trừng hắn,
hắn tựa hồ cũng ý thức được hành vi của mình, lập tức lùi lai, vội vàng
lao ra cửa đi. Trong viện truyền đến mộ âm thanh đụng chạm, hắn tựa hồ
đụng phải cái gì đó.
Ta sờ sờ mặt mình, còn có chút nóng. Tựa hồ cảm
thấy có chút mất mát, ta phiền chán một tay lấy chăn kéo qua che kín
đầu, ảo giác, nhất định là ảo giác, ngủ đi, sáng sớm ngày mai , vẫn là
cùng trước kia giống nhau. Kéo chăn xuống , thật sâu thở ra một hơi,
nhắm mắt lại.