Nơi này đã từng xinh đẹp tuyệt trần, trời cao biển rộng, nhưng mà do kiến thiết công nghiệp, bến cảng bị ô nhiễm, nước biển màu xanh vĩnh viễn chỉ còn lại trong sách giáo khoa năm thứ hai của Tùy Qua đồng học.
Gió biển đập vào mặt, hương vị mận của biển còn mang theo mùi của dầu chưa bị đốt hết.
Kinh tế tăng lên, ô nhiễm tăng lên.
Thị thị phi phi, công ưu khuyết điểm lưu lại cho hậu nhân bình luận.
Tùy Qua cùng Tây Môn Trung lúc này đứng trên bãi biển vắng vẻ, nước biển đầy bọt, không khí cũng không sạch sẽ khiến tâm sự Tùy Qua nặng nề, hắn nhìn Tây Môn Trung nói ra:
- Chúng ta đã đến, ông có ý định đi bắt Bạch Nghị hay chưa?
- Không cần đi bắt hắn đâu.
Tây Môn Trung nói:
- Chúng ta dụ hắn ra, tôi làm mồi nhử. Chủ nhân, hiện tại ngài bắt đầu truy sát tôi đi! Nhớ kỹ, đừng cho người Long Đằng nhúng tay vào! Nếu không tên kia sợ rằng không đi ra đâu! Sau khi tới nơi đây tôi càng khẳng định, tên kia nhất định đang ở chỗ này, loại cảm giác này sẽ không sai, đây là cảm giác khi tâm ma săn rình con mồi, hắc...
- Yên tâm đi, vừa rồi tôi đã liên hệ với người Long Đằng rồi, bọn họ sẽ không tùy ý nhúng tay vào. Mặt khác, bọn họ cũng hy vọng chúng ta trong hôm nay bắt hoặc giết chết tên súc sinh Bạch Nghị này.
Tùy Qua nói ra:
- Đã như vậy, ông làm tốt giá ngộ chịu chết đi, xem Tam Thánh Phong của tôi!
Oanh!
Tùy Qua ném Tam Thánh Phong ra ngoài, mở màn cảnh đuổi giết chính thức.
Hai người bay trong bầu trời đêm, khi thì trên mặt biển, phi kiếm giao thoa, pháp bảo nổ vang, tràn diện cực kỳ thảm thiết.
Nhưng mà bởi vì sóng biển, cảnh ban đêm che dấu, người bình thường trong nội thành làm gì biết xảy ra chuyện gì.
Sau khi truy đuổi một hồi, có lẽ Tùy Qua đã hoàn toàn chắc thắng, mà Tây Môn Trung toàn thân đẫm máu, bộ dáng chật vật.
- Ma đầu! Xem ngươi chạy nơi nào.
Tùy Qua dùng ngữ khí cao cao tại thượng, chính khí nghiêm nghị của tu sĩ chính phái, quát:
- Ma đầu kia, dám công nhiêm cướp đoạt thân thể sư đệ của ta, còn tiềm phục trong tông phái của ta làm loạn, thật sự là tội đáng chết vạn lần! Tối nay ta sẽ thay trời hành động, tru sát ma đầu ngươi.
- Ngươi là nhân loại tu hành đáng chết, ngươi đã triệt để chọc giận ta! Có biết không, ngươi đã chọc giận ta rồi! Tối nay sau khi ta đào thoát, ba năm sau tất nhiên sẽ đi tới huyết tẩy tông môn của ngươi!
Tây Môn Trung quát to một tiếng giống như dã thú gào thét.
- Ô hay! Ngươi ma đầu kia, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, chịu chết đi!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, lại tiếp tục thúc dục Tam Thánh Phong tập trung nện vào đầu Tây Môn Trung, giống như muốn đập Tây Môn Trung thành thịt vụn.
- Huyết Sát Ảnh Độn Thuật!
Tây Môn Trung cười nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rơi vãi vào phi kiếm trong tay, phi kiếm kia hấp thu máu của Tây Môn Trung thì huyết quang đại thịnh, Tây Môn Trung nắm phi kiếm, Nhân Kiếm Hợp Nhất, tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn gấp đôi, hóa thành một đạo xích mang bay thẳng vào trong biển sâu.
- Hừ, ma đầu kia giảo hoạt như vậy, rõ ràng lại tự tổn nguyên khí đào tẩu! Đáng tiếc, xem ra đuổi không kịp.
Tùy Qua thở dài một tiếng, sau đó bay đi, bay về hướng khác, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bầu trời đêm.
Hơn mười phút sau, Tây Môn Trung một đường bỏ trốn tới một tòa hoang đảo.
Tây Môn Trung ẩn thân giữa rừng cây, thở hổn hển tự nhủ:
- Trời đánh nhân loại đáng chết! Thật sự là quá đáng giận, hôm nay suýt nữa hao tổn trong tay của hắn. Hừ, nhưng mà chờ bản tôn tu dưỡng tốt, tu vị càng tiến một bước thì ta sẽ khiến ngươi chết dưới phi kiếm của ta, làm cho bọn chúng hồn phi phách tán, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng của ta...
- Ai, nhưng mà, trước mắt điều dưỡng thân thể mới là chính sự.
Tây Môn Trung tiếp tục lầm bầm lầu bầu, sau đó lấy ra một hạt Tinh Nguyên Đan, muốn nuốt xuống thì nghe tiếng "Vèo", một cơn gió mạnh tập kích qua đánh trúng hạt Tinh Nguyên Đan kia, nó bay ra ngoài.
Trong lòng Tây Môn Trung không có sợ mà còn mừng, nhìn qua hướng Tinh Nguyên Đan, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh như quỷ mị đi ra từ trong rừng.
- Ai!
Tây Môn Trung hoảng sợ nói:
- Cút ra đây cho ta! Ngươi rõ ràng dám động thủ đoạt đan dược của bản tôn, chán sống sao?
- Khẩu khí cũng không nhỏ! Đáng tiếc, ngươi bây giờ đã nỏ mạnh hết đà.
"Người" kia đã hiện thân, nhưng màbộ dáng của hắn không giống người tu hành: bộ dáng chừng hai mươi sáu tuổi, ăn mặc áo Jacket nâu, quần thường vàng nhạt, một đôi giày da đen, còn có mắt kính tri thức, tóc chải vuốt chỉnh tề, nhìn qua rất nhã nhặn. Cách ăn mặc như thế làm cho ai cũng nghĩ hắn là một lão sư bình thường, mà không phải một ma đầu làm việc ác bất tận.
Trên người tên này có điểm duy nhất giống ma đầu chính là đôi mắt sau mặt kính, ánh mắt này tuyệt đối không phải nhân loại có được, tràn ngập khát máu, tàn nhẫn, dã tính.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tây Môn Trung khẩn trương hỏi thăm.
- Ta là ai, trọng yếu sao?
Người nọ liếm bờ môi, nói:
- Trọng yếu là, chúng ta là đồng loại, không phải sao?
- Vâng... Phải!
Tây Môn Trung vội vàng nói:
- Nếu là đồng loại, chúng ta nên ủng hộ lẫn nhau, cộng đồng đối phó người tu hành nhân loại, không phải sao? Vậy ngươi đoạt đan dược của ta là vì sao, không bằng sau này chúng ta bắt tay nhau, cộng đồng đi ăn cướp người tu hành nhân loại, thế nào?
- Hắc... Nếu mọi người là đồng loại, ngươi chẳng lẽ còn không biết ta muốn làm gì sao?
Người nọ nhe răng cười nói:
- Thế giới tâm ma của chúng ta chỉ có một pháp tắc: mạnh được yếu thua. Ngươi đã đột phá Cương Khí Cảnh, nếu như cầm ngươi đi hiến tế, ‘ Thánh Tổ ’ nhất định sẽ ban thưởng cho ta mảnh vỡ pháp tắc đột phá Âm Dương cảnh, cơ hội tốt như vậy a sẽ buông tha sao? Nhưng mà nếu như ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì ta sẽ thay ngươi tiêu diệt tên nhân loại kia.
- Ngươi biết ta bị người ta đuổi giết?
Tây Môn Trung khủng hoảng nói.
- Đương nhiên, ta còn biết thực lực của ngươi hiện tại còn không đủ ba thành.
Người nọ cười dữ tợn, nói:
- Như thế nào, ngươi đã hiểu chưa? Là ngoan cố chống cự tới cùng, bị ta tra tấn mà chết hay là thúc thủ chịu trói, ta cho ngươi đi nhanh hơn.
- Ta liều với ngươi.
Tây Môn Trung hét lớn một tiếng, dường như ý định ngoan cố chống lại đến cùng, phi kiếm bay ra khỏi miệng, sau đó Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một đạo xích quang chém thẳng về phía trước.
- Gian ngoan mất linh! Tà mục bia!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện tấm bia màu đen, trên tấm bia đá có lỗ thủng hình tròn, nhìn qua giống như tà nhãn, phóng thích hỏa diễm màu đen. Xem xét thì biết rõ đây là pháp bảo của tà ma ngoại đạo, khó trách tên này sau khi Trúc Cơ thì trở nên tà ác.
Oanh!
Kiếm thạch va chạm, tiếng vang to lớn sinh ra.
Tây Môn Trung lúc này phun ra một ngụm máu, mà người nọ lại khí định thần nhàn, vui vẻ trên mặt tăng lên.
- Ngu xuẩn! Ngươi còn dám liều mạng với ta, xem ra thực muốn nhận hết tra tấn mà chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.