Tần Lâm vừa dứt lời, đột nhiên cả nơi đây đều im bặt.
Mọi người đều sững ra một lúc, sau đó nhìn Tần Lâm với vẻ kinh ngạc.
Tranh giả?
Sắc mặt Tô Văn Minh lập tức thay đổi, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Hỗn láo! Anh dám nói đây là tranh giả ư? Anh có bằng chứng không? Anh là cái thá gì mà dám nói với tôi đây là tranh giả, anh có biết tôi làm nghề gì không?”
“Khốn kiếp, ở đây đến lượt anh lên tiếng sao? Nhìn bộ dạng rác rưởi như anh mà cũng dám phách lối trước mặt tôi sao?”
Tô Văn Minh vừa dứt lời, những người khác cũng lần lượt lên tiếng.
“Đúng vậy, nhà họ Tô là chuyên gia về kinh doanh đồ cổ, cậu nói người khác mua đồ cổ giả thì không sao, nhưng nói Tô thiếu gia mua đồ giả thì có hơi quá đáng rồi đó!”
Nhà họ Tô khởi nghiệp từ việc kinh doanh đồ cổ, đến nay đã trở thành nhà buôn đồ cổ có tiếng trong tỉnh, từ nhỏ Tô Văn Minh đã được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như vậy, tuy còn trẻ nhưng anh ta chắc chắn cũng gần như được coi là một bậc thầy giám định chuyên nghiệp rồi.
Về cơ bản, bất kỳ món đồ cổ nào chỉ cần có biểu hiện rõ ràng là có thể biết được đó là thật hay giả.
Vậy nên, nếu như nói người khác tặng đồ cổ giả thì có thể đã nhìn nhầm nên mới bị người ta lừa, vậy thì kỹ thuật không đạt.
Nhưng nếu món đồ cổ mà Tô Văn Minh tặng là giả thì chắc chắn là do cố ý, vậy thì thái độ lại không ổn.
Trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Phúc lại cố tình tặng đồ giả, như vậy thì thật là không xem người khác ra gì.
Vậy nên khi Tần Lâm nói như thế, Tô Văn Minh lập tức cảm thấy không vui.
Ngay cả ông cụ Phúc cũng hơi mất hứng.
“Họ Tần kia, đừng ăn nói bậy bạ, Tô thiếu gia có thể tới là đã cho tôi mặt mũi lắm rồi, với địa vị và thân phận của Tô thiếu gia thì làm sao có thể tặng đồ giả được chứ? Cậu còn không mau xin lỗi Tô thiếu gia đi!”
Phúc Nhung Nhung nghe xong cũng cau mày nói: “Đúng vậy, Tô thiếu gia xuất thân từ gia đình chơi đồ cổ, đương nhiên anh ấy cũng rất hiểu biết về đồ cổ, chẳng lẽ lại cần anh lên tiếng sao? Anh mau xin lỗi Tô thiếu gia đi! Bản thân nói sai thì phải gánh chịu hậu quả!”
Những người khác cũng hùa theo.
“Đúng thế, cậu không nên nói như vậy vào dịp trọng đại như thế này, chẳng phải là đang sỉ nhục Tô thiếu gia sao?”
“Mau xin lỗi Tô thiếu gia đi, đừng làm mất mặt nhà họ Phúc chúng tôi nữa”.
“Mau xin lỗi đi, đừng làm mất thời gian của mọi người!”
“...”
Cả đám người cùng bức cung bắt Tần Lâm phải xin lỗi, ai nấy đều bày ra vẻ mặt dạy đời, trông vô cùng đáng ghét.
Tô Văn Minh ngẩng cao đầu, nhìn xuống Tần Lâm với vẻ trịch thượng, hệt như một con rồng đang nhìn đàn kiến vậy, không coi ai ra gì.
Tô Văn Minh cười khẩy, đợi xem trò cười của Tần Lâm.
Tần Lâm cảm thấy thật nực cười.
“Lúc nãy anh ta mắng tôi là đồ rác rưởi, gọi tôi là thằng khốn, sao không có ai nói tiếng nào”.
“Tôi chỉ mới nói một câu bức tranh đó là giả, mọi người liền bắt tôi phải xin lỗi? Nhà họ Phúc các người cũng nịnh bợ quá rồi đó”.
Lời nói của Tần Lâm khiến cho mọi người thay đổi sắc mặt.
“Cậu ăn nói xấc láo!”
Tần Lâm đang công khai chỉ trích bọn họ, đối với bọn họ mà nói, Tần Lâm chỉ là một thiếu gia hết thời mà thôi, lại còn dám ăn nói như thế, đúng là muốn tìm đến cái chết mà!
Sắc mặt Phúc Hiểu Phong chợt thay đổi, vội vàng đánh trống lảng.
“Ha ha, mọi người đừng kích động như thế, hôm nay là ngày vui mà, mừng thọ ông cụ vẫn hơn chứ”.
Dù sao Phúc Hiểu Phong cũng là chủ của cả gia tộc, đương nhiên lời nói cũng rất có ảnh hưởng, sau khi ông ta nói xong thì chẳng còn ai dám lên tiếng nữa.
Nhưng Tô Văn Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Những chuyện khác tôi có thể không so đo, nhưng riêng về việc đồ cổ thì tôi phải làm cho rõ ngọn ngành”.
“Chẳng phải anh nói tranh của tôi là giả sao, nào, anh nói xem giả ở chỗ nào, tôi cũng muốn biết thử đấy”.
“Nếu chỉ không ra thì anh phải dập đầu xin lỗi tôi!”
Sắc mặt Tô Văn Minh trở nên lạnh lùng, nếu Tần Lâm thật sự dập đầu xin lỗi anh ta thì anh còn mặt mũi nào mà ở rể nhà họ Phúc nữa chứ, làm sao trở thành chồng của Phúc Nhung Nhung được đây?
Phúc Hiểu Phong có hơi ngượng ngùng, Tô Văn Minh này là một tay chơi đồ cổ, từ nhỏ đã có đam mê với đồ cổ, đương nhiên thị giác của anh ta cũng sẽ tốt hơn người khác.
Cho dù có bước lùi mười nghìn bước thì Tô Văn Minh vẫn nhìn ra được món đồ cổ đó là thật hay giả, chỉ dựa vào kỹ năng của Tần Lâm thì không thể nào nhìn ra được.
Tần Lâm nghe xong, liền cười nhạt nói: “Ông cụ Phúc không thể nhìn ra bức tranh này là giả sao?”
Ông cụ Phúc cau mày, sau đó nhìn kĩ thêm lần nữa, chạm vào nó một cách cẩn thận rồi lắc đầu.
“Không nhìn ra, đây đúng là tuyệt tác thời Đường, không giống đồ giả chút nào”.
Ông cụ Phúc đã đam mê đồ cổ nhiều năm, thứ mà ông cụ không thể nhìn ra, chắc hẳn không phải đồ thật.
Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đến trước mặt Tô Văn Minh, nhìn bức tranh rồi đưa hai ngón tay ra xoa nhẹ, lại nhìn sang phần gốc của cuốn tranh, bỗng cười phá lên.
“Bức tranh này được giữ gìn cũng tốt thật đấy”.
Nói xong, Tần Lâm giật mạnh một phát.
‘Xoẹt’ một tiếng, bức tranh ngay lập tức bị Tần Lâm xé rách phần gốc.
Sắc mặt mọi người ngay lập tức thay đổi.
“Anh làm cái quái gì thế! Điên rồi sao!”
Tô Văn Minh trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy sự tức giận.
“Láo toét! Anh dám phá tranh của tôi, anh có đền nổi không!”
Ông cụ Phúc cũng tức giận đứng dậy, siết chặt nắm đấm trong tay.
“Họ Tần kia! Cậu... cậu...”
Ông cụ tức đến mức không nói nên lời, bức tranh tốt như thế lại bị anh xé mất! Thật đúng là phí của trời mà!
Mọi người đều trừng mắt nhìn, hận không thể bước đến tát Tần Lâm một cái.
Phúc Nhung Nhung cảm thấy vô cùng xấu hổ, đây chỉ đơn giản là tiệc mừng thọ mà thôi!
Ngay khi Phúc Nhung Nhung vừa định mở miệng mắng thì Tần Lâm liền ngồi xổm xuống, sau đó rút ra một sợi dây mảnh từ cuốn giấy.
Sợi dây mảnh này chính là để cố định cuốn tranh và cuốn giấy.
Tần Lâm lấy sợi dây mảnh này ra rồi đưa cho mọi người xem, sau đó cười nói.
“Sợi nilon, nếu tôi nhớ không lầm thì sợi nilon mới được phát minh vào năm 1928, không ngờ vào thời của Đường Bá Hổ cũng đã được sử dụng rồi sao?”
Tần Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây... chính là bằng chứng thiết thực nhất!
Sợi nilon đều đã lộ ra cả rồi, còn gì là đồ cổ nữa đây?
Tay nghề của người tạo nên bức tranh này khá xuất sắc, cho dù có là hàng giả cũng là loại cao cấp nhất, đây chính là tác phẩm do chính tay Tô Văn Minh tạo ra, theo anh ta thì mấy thứ hàng nhái này có thể có thể lấy giả làm thật được.
Cho dù có là một bậc thầy đồ cổ cũng khó mà phân biệt được, trừ khi phải tháo rời búc tranh để coi cấu tạo bên trong.
Nhưng một bức tranh nổi tiếng như vậy, trước khi xác nhận được thật giả thì ai dám tháo nó ra chứ?
Không thể nào ngờ rằng Tần Lâm vừa nhìn liền có thể nhận ra đây là tranh giả, tên nhóc này đang có trò gì đây? Nếu như thật sự có bản lĩnh, chắc hẳn sẽ phải có danh tiếng nhất định trong giới chơi đồ cổ! Nhưng tên vô danh tiểu tốt này lại gây xui xẻo cho anh ta rồi!
Sợi nilon trên tay Tần Lâm vô cùng chói mắt, Tô Văn Minh liền cảm thấy hết sức xấu hổ.
Lúc này, sắc mặt của ông cụ Phúc trở nên khá khó coi, ông cụ vốn rất thích đồ cổ, nhưng người càng thích đồ cổ thì càng ghét đồ giả.
Còn Tô Văn Minh lại cứ phải đem một bức tranh giả tặng ông cụ vào ngày mừng thọ bảy mươi, thật sự là đang vả vào mặt ông cụ mà.
Nếu như nhận thứ này thì ông cụ sẽ xem đây là bảo vật quý giá nhất, nếu sau này bị người ta tháo dỡ ra thì mặt mũi của ông cụ Phúc cũng sẽ tiêu tan hết!
Tô Văn Minh liền cười trừ: “Ha ha, không ngờ đây lại là đồ giả, chắc tôi gặp xui rồi, tôi trẻ hơn bố tôi rất nhiều nên không thể nhìn ra được thứ này là đồ giả”.
“Anh Tần quả là người có bản lĩnh, vô cùng tinh tường, ông cụ Phúc, để cháu đem bức tranh này cất đi, sau này cháu sẽ tặng lại cho ông một bức thật nhé, ông cứ yên tâm!”
Không ai dám tin lời của Tô Văn Minh nữa.