Ai cũng có người thân, cô ấy cũng không phải là người nhẫn tâm, Chúc Linh Linh là một người trọng tình trọng nghĩa, đây là nguyện vọng cuối cùng của ông nội, cô ấy đã từ bỏ nhiều như vậy cũng chỉ vì hoàn thành nguyện vọng này của ông nội mà thôi.
Bây giờ Chúc Tam Đao chẳng có ý nghĩ gì khác, chỉ cần nhận tổ quy tông là được rồi, cho dù là đúng hay sai, chỉ cần anh hai nói thì phải làm theo.
"Cháu xem chồng chưa cưới của cháu kìa, đấy mới gọi là tỉnh ngộ, không vứt bỏ cái cũ thì làm sao có cái mới được. Nhưng xin mọi người thì chẳng cần suy nghĩ nữa, nhà họ Chúc chúng ta từ trước đến giờ có cầu xin ai đâu".
Chúc Phi trầm giọng nói.
"Được rồi! Ông nội, cháu đồng ý giao quyền hành lại, bây giờ cháu đi viết đơn từ chức, nhưng cũng mong ông sẽ nhớ, ai là người giúp nhà họ Chúc lúc khó khăn nhất".
Chúc Linh Linh gằn từng chữ một.
"Ừm, nhà họ Chúc sẽ không quên cháu đâu, anh Hai, anh thấy chuyện này thế nào? Đã thấy hài lòng chưa?"
Chúc Tam Đao nhìn Chúc Nhị Bạch với một ánh mắt đầy vui mừng.
"Ừm, cũng tạm ổn rồi, tài sản của nhà họ Chúc chúng ta phải đổi mới lại, Chúc Linh Linh làm như vậy cũng được coi là hưởng ứng lời kêu gọi của nhà họ Chúc rồi, rất đáng khen ngợi".
Chúc Nhị Bạch gật đầu cười.
"Sau này Y dược Văn Hòa sẽ do anh cả nắm quyền, Chúc Minh, bác có nghe nói trước đây Y dược Văn Hòa là do cháu quản lý, nhưng vì mắc phải một lỗi nhỏ nên bị người ta bắt lỗi, đúng là không nên như vậy mà, cháu cũng là trợ thủ đắc lực trung thành của nhà họ Chúc, không nên bị đối xử như vậy mới phải, sau này cháu sẽ là phó chủ tịch, cùng Chúc Diệu phấn đấu vì sản nghiệp của nhà họ Chúc chúng ta, có ý kiến gì không?"
Chúc Nhị Bạch nói với Chúc Minh.
Đôi mắt Chúc Minh bừng sáng, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng gật đầu, ánh mắt đầy kích động, vui mừng nói.
"Cảm ơn bác Hai đã nâng đỡ, cháu nhất định sẽ không phụ lòng bác, cháu rất hiểu rõ Y dược Văn Hòa, sau này cháu sẽ cùng anh Diệu cố gắng, nhất định sẽ không để Y dược Văn Hòa phải khốn đốn".
Chúc Minh lập tức nhận lời, hăng hái nói.
"Được! Rất biết nghe lời đấy".
Chúc Nhị Bạch và Chúc Minh rất hài lòng, nghe nói Chúc Minh có đứa con gái giỏi giang, tìm được một đại gia ở tỉnh Hán Đông, bây giờ Chúc Nhị Bạch nhất định phải tạo quan hệ tốt với Chúc Minh, sản nghiệp của nhà họ Chúc có phát triển lên một tầm cao mới được hay không thì phải dựa vào ông ta rồi.
Còn về Chúc Linh Linh và bạn trai vô dụng của cô nữa, Chúc Nhị Bạch liếc một cái coi thường.
Chúc Linh Linh vẫn rưng rưng nước mắt, nỗi đau trong lòng không ai có thể hiểu được, đứa con của mình bị người khác cướp mất, trong lòng cô đau như thế nào chỉ có cô là hiểu rõ nhất.
Tần Lâm nắm chặt lấy bàn tay của cô, không muốn cô phải chịu những nỗi đau kia nữa, bây giờ tất cả mọi người đều trách mắng cô ấy, mặc dù mấy người này toàn cố tình gây sự nhưng anh và cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác? Ai bảo người ta là người lớn trong nhà chứ? Hơn nữa ông nội còn muốn nhận tổ quy tông, nếu không Chúc Nhị Bạch sao có thể làm mưa làm gió như thế này ở nhà họ Chúc được chứ?
Bọn họ đoán chắc Chúc Tam Đao muốn trở lại nhà họ Chúc cho nên mới trắng trợn ra lệnh cho tất cả mọi người, nhà họ Chúc ở tỉnh lỵ mới có cơ hội đổi đời như thế này.
Ông ta cũng chẳng quan tâm Chúc Linh Linh, trong mắt ông ta, những người trong nhà họ Chúc ở tỉnh lỵ, ngoài Chúc Tam Đao có giá trị lợi dụng ra thì những người khác chẳng là cái thá gì, đều là con cờ trong tay ông ta mà thôi.
"Chúc Linh Linh, cháu cũng đừng buồn, ông nói thật với cháu, hôm nay ông chỉ muốn thử thách cháu một chút, cháu đã chủ động giao quyền lại thì thôi, nếu cháu nhất quyết không buông tay thì ông chắc chắn sẽ sẽ dùng cách tồi tệ nhất, cháu phải cảm ơn ông nội cháu, cảm ơn bác cả của cháu. Nếu không chúng ta phải gặp nhau ở tòa án rồi. Lúc ông nội cháu thành lập công ty cũng là dùng tên của ông, còn có tiền của ông nữa, cũng có thể nói nguồn vốn ban đầu của ông nội cháu là do ông đưa, hơn nữa người nắm quyền thật sự của Y dược Văn Hòa không phải là ông nội cháu, mà là ông. Nếu cháu cứ khăng khăng làm theo ý mình thì ông chỉ còn cách đưa cháu lên tòa thôi".
"Nhưng may là cháu hiểu chuyện, chắc chắn người một nhà cũng không muốn ra tòa làm to chuyện, làm như vậy tình cảm gia đình chẳng phải sẽ sứt mẻ sao? Bây giờ thì ổn rồi, cháu giao quyền lại rồi, ông sẽ để cho bác cả và Chúc Minh tiếp quản lại Y dược Văn Hòa, cũng là giải thoát cho cháu, nếu không sau này một khi Y dược Văn Hòa xảy ra vấn đề gì cháu cũng khó thoát tội. Quân tử phải biết phòng thân, đây là cách tốt nhất dành cho cháu rồi. Ông sẽ bảo bác cả sắp xếp cho cháu một chức giám đốc bộ phận nhỏ, cháu đi làm như công chức cũng tốt rồi, con gái cũng không cần quá áp lực, chỉ cần làm chuyện mà bản thân có thể làm là được rồi".
Chúc Nhị Bạch nói vậy, suýt chút nữa làm Chúc Linh Linh tức chết!
Tần Lâm cũng chau mày, sao lại có loại người vô liêm sỉ đến như thế? Đã giao quyền lại rồi còn nói như vậy, cho dù Chúc Linh Linh có giao quyền lại, thì ông ta cũng không cảm thấy biết ơn hay cảm kích gì.
Chúc Linh Linh nén giận, bố con nhà Chúc Nhị Bạch đúng là bắt nạt người quá đáng, khiến cô không thể bình tĩnh được.
Muốn đuổi cùng giết tận sao? Hơn nữa còn không nói một tiếng cảm ơn, liêm sỉ chắc chỉ đến như vậy là cùng?
Chúc Dũng và Vương Vân cũng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng tức giận, những chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận liệu còn kịp không? Chúc lão gia ở đây, nhất ngôn cửu đỉnh, ai dám phản bác lại chứ?
Vẻ mặt Chúc Nhị Bạch vô cùng bình tĩnh, ông ta vốn chẳng quan tâm tới người như Chúc Linh Linh, chỉ muốn ép cô vào đường cùng, bản thân mới có thể khống chế cả nhà họ Chúc, một người phụ nữ, căn bản không đáng để hao tâm phí sức.
"Cậu là Tần Lâm đúng không? Là chồng chưa cưới của Linh Linh à?"
Chúc Nhị Bạch nhìn Tần Lâm.
"Biết rồi còn hỏi?"
Tần Lâm liếc Chúc Nhị Bạch một cái.
"Cậu…Cậu có thái đội gì đấy? Cậu ăn nói với bố tôi kiểu gì đấy".
Chúc Phi tức giận nhìn Tần Lâm.
"Tôi ăn nói làm sao còn cần ông phải dạy à? Bây giờ tôi cũng chưa phải là người nhà họ Chúc các ông, Linh Linh và tôi chỉ quen biết bình thường, ông tưởng tôi dễ bắt nạt sao?"
Tần Lâm cười nói.
"Cậu đừng tự cho mình là giỏi, cậu chẳng là cái thá gì trong mắt nhà họ Chúc chúng tôi cả, bố tôi nói chuyện với cậu vì thấy cậu cũng là con rể tương lai của nhà họ Chúc, nếu không thì cậu còn chẳng xứng để đứng ở đây kìa".
Chúc Diệu trừng mắt nhìn Tần Lâm rồi nói, hai anh em đứng hai bên đều hừ một cái.
"Được rồi, đều là người một nhà mà, người một nhà thì không cần phải khách sáo, bớt nói vài câu đi, sau này còn sống chung dưới một mái nhà nữa, sao phải đấu đầu với nhau làm gì".
Chúc Nhị Bạch vẫy tay.
"Hừ!"
Chúc Diệu hừ lạnh, thằng nhóc này đúng là không biết đều, đến người nhà họ Chúc còn phải nể mặt bọn họ, gọi dạ bảo vâng, sao anh lại dám làm màu trước mặt bọn họ chứ?