Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 239:




Đây hẳn không phải là một cơn ác mộng bình thường, mà Ninh Vũ Phi lo lắng là có người đang mưu đồ quấy rối nhà họ Giang, nên đã bắt đầu ra tay từ trên người Giang Vị Noãn.
“Chú, chúng ta đi xem thử bác sĩ tâm lý trị liệu này đi?”
“Được, trên mạng có dữ liệu và app tư vấn của bà ta.”
Giang Trấn Hải mở cuốn sổ tay, lấy ra thông tin của bác sĩ trị liệu tâm lý, còn có một vài giấy chứng nhận công tác.
Đây là một người phụ nữ đẹp, tuổi tác xấp xỉ Dương Tú Tú, bên dưới là giới thiệu sơ lược.
“Phòng trị liệu tâm lý này đã mở được bảy tám năm rồi. Nhìn những tài liệu này không thấy có bất kỳ vấn đề gì.” Ninh Vũ Phi tiếp tục hỏi: “Chú Giang, mấy năm gần đây chú có đắc tội với ai không, chẳng hạn như người tạo giấc mơ hay là bác sĩ tâm lý gì đó, có lẽ chúng ta nên cho Vị Noãn xét nghiệm máu.”
“Tại sao phải xét nghiệm máu?”
“Vị Noãn không có đi tiếp xúc với người khác, nhưng nếu như có người tới tiếp xúc với Vị Noãn thì sao, đây là điều không thể tránh khỏi, muốn ra tay với một người vô cùng đơn giản, chúng ta phải xem xem trong máu của Vị Noãn có loại thuốc gây ảo giác nào không.” Ninh Vũ Phi nói
Giang Trấn Hải cảm thấy Ninh Vũ Phi nói rất có lý: “Được, để chú liên hệ với bác sĩ tư nhân, anh ta có thể qua đây, còn có con nói chú có phải là đắc tội với ai hay không cái này quả thực không có, nhất là hai loại nghề nghiệp mà con nói tới, còn lại đều là những người có liên quan đến việc kinh doanh.”
“Ừm, chúng ta hãy kiểm tra máu của Vị Noãn trước đã!”
“Được!”
Sau đó, Ninh Vũ Phi gọi điện thoại cho Đường Tố Nga để bọn họ đi ngủ sớm, xem ra đêm nay anh không thể về rồi.
Sau nửa giờ, thuốc đã được mua về, sau khi để cho người đi sắc thuốc Ninh Vũ Phi liền cho Giang Vị Noãn uống thuốc, lại châm cứu vài châm để Giang Vị Noãn có thể ngủ thoải mái hơn.
“Vũ Phi, Vị Noãn đã ngủ rồi, không lại gặp ác mộng nữa, con cũng nên nghỉ ngơi đi, quá muộn rồi, dì đã dọn dẹp phòng cho con trên lầu.” Giang Trấn Hải nói.
Nhưng chỉ là thuốc của Ninh Vũ Phi đã khiến Giang Vị Noãn ngủ mà thôi, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
“Vâng, cảm ơn chú!” Ninh Vũ Phàm hít sâu một hơi, nói: “Chú, tình huống của Vị Noãn không đơn giản, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, con nghi ngờ có người đang khống chế cảnh trong mơ của Vị Noãn?”
“Vũ Phi, việc khống chế cảnh trong mơ huyễn hoặc như thế hẳn không phải là thực chứ?” Giang Trấn Hải trong lòng hoảng sợ.
“Không phải là nói chuyện giật gân, thực ra những người được gọi là nhà trị liệu tâm lý và nhà thôi miên đều là người có thể khống chế cảnh trong mơ của một người, thậm chí có thể khiến bạn mất ý thức và trở thành một cái xác không hồn, điều này cũng giống với những người tạo giấc mơ ở nước ngoài.”
Giang Trấn Hải vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Con không phải là người tạo giấc mơ gì đó cho nên đối với chuyện này cũng không có cách, nhưng có thể giải quyết nếu như tìm được nguyên do.”
Nhưng Ninh Vũ Phi lập tức cau mày nói: “Nhưng ở thành phố Ngọc Trai có hàng chục triệu người, loại người có thể khống chế cảnh trong mơ không có tám trăm thì cũng có đến một nghìn người, chúng ta thực sự rất khó điều tra, vì vậy chúng ta cần phải loại bỏ, ai có ân oán với nhà họ Giang, còn có ai có ân oán với chú và dì, v.v…”
“Để chú nghĩ kỹ lại đã.” Giang Trấn Hải nhíu chặt đầu lông mày.
Ninh Vũ Phi tiếp tục xem lướt qua trang web, hy vọng có thể tìm ra cách nào đó.
Ba tiếng dần dần trôi qua, mọi người trong biệt thự đều đã ngủ, tai Ninh Vũ Phi vừa động, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.
Sau đó đóng anh đóng máy tính lại, tiếng bước chân đó xuất hiện trên tầng hai.
Ninh Vũ Phi tức khắc ngẩng đầu, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, bởi vì người bỗng nhiên này chính là Giang Vị Noãn, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt vô thần, tóc tai bù xù, bắt đầu từng bước từng bước đi xuống lầu.
“Mộng du? Không đúng!” Ninh Vũ Phi dập tắt suy nghĩ của mình, đây căn bản không phải là mộng du.
Giang Trấn Hải cũng không có đi vào phòng ngủ, trong nháy mắt mơ màng tỉnh lại, trực tiếp bị doạ sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.