Anh ta cho tài xế lái tới trước biệt thự của nhà Tư Đồ.
Đã hơn tám giờ, Tư Đồ Y Nhạn chuẩn bị đến lớp học phụ đạo.
Âu Dương Minh Khánh vừa xuống xe, lập tức đi tới hỏi: “Y Nhạn, em chuẩn bị đi tới lớp học phụ đạo sao?”
“Minh Khánh, sao anh lại tới đây?” Tư Đồ Y Nhạn khó hiểu.
“Không có việc gì, anh muốn đến thăm em.”
Tư Đồ Y Nhạn đã lùi lại một bước, bởi vì trên người Âu Dương Minh Khánh có mùi rất nồng, mấy loại mùi hương lẫn vào nhau tạo cảm giác rất khó chịu.
“Không cần đâu, tôi rất khỏe, tôi đi tới lớp học phụ đạo đã.”
Tư Đồ Y Nhạn cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn là biết Âu Dương Minh Khánh tối hôm qua lại đi chơi bời lêu lổng.
Sau khi thấy cô ấy muốn rời đi, Âu Dương Minh Khánh không cam lòng nói: “Y Nhạn, em có chuyện gì muốn giải thích với anh không?”
“Buông tay ra, tôi không có gì để nói với anh hết.”
“Y Nhạn, trước kia em không phải người như vậy, sau khi em gặp Ninh Vũ Phi em mới trở nên như vậy, tên Ninh Vũ Phi có cái gì tốt chứ, chỉ là một tên nhà quê mà thôi, anh ta chỉ là dẻo miệng với em thôi, không giống như anh, thật sự thích em.”
Tư Đồ Y Nhạn vùng vẫy: “Anh buông tay ra, anh không được nói về Ninh Vũ Phi như vậy, cho dù hiện tại anh ấy không có gì để so với anh thì tôi cũng không muốn ở bên anh.”
“Y Nhạn, sao em lại bảo vệ cho Ninh Vũ Phi, có phải vì tối qua em đã làm gì với anh ta phải không?” Âu Dương Minh Khánh phẫn nộ nói.
“Anh theo dõi tôi à?”
“Không có, người của anh bắt gặp, tên Ninh Vũ Phi kia không đáng để em làm như vậy, nhất định là anh ta đã ép buộc em phải không, ngay bây giờ anh sẽ cho người tới xử lý anh ta được không?”
Tư Đồ Y Nhạn giận dữ nói: “Âu Dương Minh Khánh, đủ rồi, tôi căn bản không thích anh, trước kia cũng là do tôi nể mặt người lớn thôi, sau này anh không cần tới tìm tôi nữa.”
Cô ấy hung hăng đẩy tay anh ta ra, Tư Đồ Y Nhạn rời đi.
Để lại Âu Dương Minh Khánh ngơ ra ở đó, trong lòng anh ta vô cùng giận dữ, vô cùng oán hận Ninh Vũ Phi, cũng oán hận nhà họ Tư Đồ.
Vốn dĩ Tư Đồ Y Nhạn sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay anh ta, nhưng bởi vì Ninh Vũ Phi xuất hiện, nhà họ Tư Đồ đều có vẻ rất thích tên nhà quê này.
“Về lại công ty, tôi muốn gây áp lực cho nhà Tư Đồ, tôi muốn cho bọn họ phải hối hận.” Âu Dương Minh Khánh hung hăng nói.
“Cậu chủ, thật ra mọi chuyện đều do Ninh Vũ Phi xuất hiện, nếu không có Ninh Vũ Phi, nhà Tư Đồ nhất định sẽ cúi đầu khom lưng trước mặt chúng ta.”
“Ngoài chuyện lần trước, tôi không dám sử dụng thế lực của những kẻ dưới quyền nữa.”
Thuộc hạ của anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Những chuyện đã xảy ra, cho thấy Ninh Vũ Phi thật sự có tài, chúng ta có thể đến nước ngoài thuê bọn sát thủ, bọn họ vì để đạt được mục đích, nhất định không nương tay đâu.”
“Đúng vậy, vậy chúng ta cần mời liền một sát thủ nổi tiếng!”
“Được!”
...
Đại học Long Đằng.
Sau khi tan học, Ninh Vũ Phi chuẩn bị về nhà thì có một chiếc xe dừng ở cửa, trên xe còn có một người phụ nữ tóc ngắn.
Ninh Vũ Phi ngồi xe máy điện, nhanh chóng chạy ra cổng trường.
Người phụ nữ tóc ngắn hỏi: “Ninh Vũ Phi phải không?”
“Ai vậy?” Ninh Vũ Phi khó hiểu quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ, Ninh Vũ Phi vội vàng nói: “Chị cảnh sát, bây giờ em sẽ tự thú và tự giác nộp phạt được không?”
Cô gái nhìn Ninh Vũ Phi vô cùng khó chịu: “Đừng nói nhảm nữa, chờ cậu lâu rồi, cùng tôi về sở cảnh sát nói chuyện.”
“Hả... Không như vậy nghiêm trọng chứ, tôi chỉ là vô ý đi vệ sinh ở công viên thôi mà.”
Vừa nói đến chuyện này, Lăng Bảo Châu tối sầm mặt mũi: “Cậu lên xe hay ép tôi đưa cậu lên xe?”
“Hì hì, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt, nhưng mà còn cái xe này?”
“Bỏ vào cốp xe của tôi!”