Ninh Vũ Phi nhún nhún vai nói: “Vậy không còn cách nào khác rồi, nếu cứ như vậy tôi đảm bảo người đó đêm nay sẽ không xuất hiện.”
“Có ý gì?”
“Ăn cơm trước!”
Sự nóng nảy này của Lăng Bảo Châu liền bùng lên, nói: “Ninh Vũ Phi, cậu coi tôi là đồ ngốc sao, ăn một bữa cơm, sát thủ sẽ tự mình xuất hiện sao?”
“Ừ ừ, không chỉ có là cô phải ăn cơm, cô cũng để cho nhóm cảnh sát của cô cũng được đi ăn cơm đi.”
“Tôi không tin cậu, hiện tại tôi cũng không muốn ăn uống.” Lăng Bảo Châu nói.
“Vậy được rồi, chúng ta đánh cuộc một trận nếu khi chúng ta ăn cơm trở về không gặp được hung thủ, tôi tự mình bắt hung thủ về cho cô, nếu chúng ta trở về có thể gặp được hung thủ, vậy cô phải hôn tôi một cái?”
“Cái này...” Bác sĩ pháp y Lý muốn nói gì đó.
Lăng Bảo Châu nói: “Ninh Vũ Phi, hy vọng điều cậu nói chính là thật sự.”
“Hì hì, không thành vấn đề.” Ninh Vũ Phi làm ra dấu một cái ok.
“Được, vậy đi ăn cơm trước!” Lăng Bảo Châu lấy ra bộ đàm thông báo tổ viên của mình đi ăn cơm.
Bởi vì nguyên nhân chức vụ khá đặc thù, ba người liền ở trong một quán cơm nhỏ bên đường gọi vài món ăn, không đi đến những nơi xa hoa.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Bác sĩ pháp y Lý, uống chút rượu không?”
“Không được không được, tôi không uống rượu, rất dễ làm lỡ đến công việc.” Bác sĩ pháp y Lý từ chối.
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng không uống rượu.” Lăng Bảo Châu muốn đem những lời mà Ninh Vũ Phi nói ép trở về.
Thấy thế, Ninh Vũ Phi đành phải tự mình gọi một chai rượu, bắt đầu dùng bữa.
Nhưng mà ngoài trừ bác sĩ pháp y Lý ăn mấy miếng ra, ánh mắt của Lăng Bảo Châu nhìn chằm chằm về phía Cục Cảnh sát bên kia không có ăn cái gì cả.
Ninh Vũ Phi nói: “Chị gái cảnh sát, ăn chút đi, cô nhìn xem cô gần đây có chút tiều tụy?”
“Ninh Vũ Phi, đây là phá án không phải nói giỡn, trong lòng cậu rốt cuộc có chắc chắn hay không?” Lăng Bảo Châu sốt ruột hỏi.
“Cô phải tin tưởng tôi, nhất định có thể gặp được tên hung thủ này, ăn chút đi.”
“Hừ, nếu gạt tôi thì tôi liền coi cậu như thủ phạm mà bắt vào.” Lăng Bảo Châu lúc này mới có khẩu vị, liền tùy tiện ăn thêm hai miếng.
30 phút sau, Ninh Vũ Phi hỏi: “Bây giờ mấy giờ?”
“Gần 7 giờ 50.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Ninh Vũ Phi đứng dậy.
Lăng Bảo Châu vội vã đi đến chỗ thanh toán, cầm lấy bộ đàm muốn thông báo người chuẩn bị sẵn sàng.
“Để người của cô ở bên ngoài đường chuẩn bị sẵn sàng, ba người chúng ta đi vào trong là được rồi, nhiều người sẽ dẫn đến rút dây động rừng.”
“Được rồi.”
Ba người một lần nữa trở về Cục Cảnh sát, ngoài trừ còn có nhân viên làm việc ở phía trên ra, thì không còn lại bao nhiêu người.
Ninh Vũ Phi chậm rì rì dẫn đường đi ở phía trước, sau đó đi đến một góc khuất trốn đi.
“Đừng nói chuyện, chúng ta cứ nhìn xem trước như thế nào.”
Qua một lúc lâu sau, cửa thế nhưng bị mở ra, một người đàn ông cực kì gầy ốm từ trong đi ra, mặc một bộ đồng phục lao công màu xanh lam.
Lăng Bảo Châu có chút kích động, bởi vì người kia không phải cảnh sát của mình, nói cách khác thì chính là hung thủ.
Nhưng mà hung thủ không nên chạy sớm đi sao, tại sao vẫn còn ở lại chỗ này chứ.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải bởi lời nói của Ninh Vũ Phi, bản thân mình thật sự sẽ bỏ qua, ai sẽ nghĩ đến hung thủ căn bản chưa có rời đi.
Sau khi người này nhẹ nhàng đóng cửa lại chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại, cảnh sát đây!”
Lăng Bảo Châu hét lên một tiếng, Ninh Vũ Phi và bác sĩ pháp y Lý bị dọa nhảy dựng cả lên, âm thanh quá kinh hoàng.
Tên hung thủ kia hiển nhiên là không nghĩ tới cảnh sát sẽ rình mò mình, nên nhanh chóng bỏ chạy.