Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 292:




Vân Liên bị phong ấn thính giác, không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, hiện đang tiến hành bài tiết độc tố.
Đầu tiên là máu phụt ra từ miệng.
“Còn phải chờ thêm một lúc nữa!” Ninh Vũ Phi tính thời gian, còn hơn bốn mươi phút mới kết thúc.
Anh cũng không xử lý thi thể nữa, đợi Vân Liên tỉnh lại sẽ cho người xử lý sạch sẽ.
Sau đó Ninh Vũ Phi tháo khẩu trang của bọn họ xuống, đều là khuôn mặt của người đàn ông trung niên, không có dấu vết ở trên mặt và cổ.
Ninh Vũ Phi không nhận ra ai, không có gương mặt nào quen thuộc nên anh cũng không quan tâm lắm.
Chờ đến khi kết thúc, anh rút hết kim bạc trên người Vân Liên ra, cô ấy cũng từ từ mở mắt: “Đã xảy ra chuyện gì đây?
Bởi vì nhìn thấy cái xác trên mặt đất, cô ấy kinh ngạc nhìn Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi cất kim bạc đi, nhẹ giọng nói: “Chắc là đối thủ của chị phái người tới, tôi đã tiện tay giải quyết cho chị rồi.”
“Cậu có bị thương không?”
Vân Liên giữ chặt tay áo của Ninh Vũ Phi và quan tâm hỏi.
“Khụ khụ… Chị Liên, chị mặc quần áo vào trước đi, tôi không sao.” Ninh Vũ Phi nói.
“Cậu chờ tôi một lát!”
Vân Liên quấn khăn tắm vào, nhìn năm xác chết trên mặt đất, nhíu mày hỏi: “Bọn họ không phải người của thế lực đó sao?”
“Chị nói thế lực là thế lực nào?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đó là băng đảng lớn nhất ở thành phố Hải Cảng, bên cạnh thành phố Ngọc Trai, muốn mở rộng thị trường sang thành phố Ngọc Trai, bị tôi từ chối.” Vân Liên nói.
Tuy rằng đó là thế lực ngầm, nhưng 90% sản nghiệp đều là chính quy.
Mà các thế lực ở thành phố Hải Cảng chắc chắn cũng không tốt đẹp gì, cho nên mới bị Vân Liên từ chối, lúc này bọn họ mới nghĩ đến việc giết Vân Liên để mở rộng thị trường ở thành phố Ngọc Trai.
Bởi vì khu phía đông là khu kinh tế của thành phố Ngọc Trai, bến tàu và một số xe hơi cao cấp trong sòng bạc, ngoài thuộc quyền sở hữu của các gia tộc giàu có, tất cả đều là của Vân Liên, người khác không ghen tị mới là lạ.
Vân Liên thông báo cho người vào xử lý thi thể, sau đó nói: “Vũ Phi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm được không?”
“Chị Liên, để tôi bắt mạch cho chị.”
“Được, mà bây giờ tôi cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng và dễ dàng hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi!”
Sau khi Ninh Vũ Phi chắc chắn rằng cơ thể của Vân Liên thực sự không có vấn đề gì, anh theo cô ra ngoài và ngồi trong một chiếc Mercedes-Benz sang trọng, và đến nhà hàng Tụ Tiên ăn cơm.
Ninh Vũ Phi không nhắc đến chuyện giết người nữa, Vân Liên không phải là một cô gái nhỏ, vì vậy cô ấy không cần phải để anh nhắc nhở.
Ăn xong bữa trưa, Ninh Vũ Phi đến trường học.
Buổi chiều còn có hai tiết học yêu cầu phải làm báo cáo.
Sau giờ học, Ninh Vũ Phi không về lại biệt thự mà là đi tới chi nhánh của tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, đã lâu không tới tìm Tần Minh Nguyệt.
Lần trước muốn mời đối phương ăn tối, nhưng lại xảy ra chuyện nên Tần Minh Nguyệt phải về lại công ty.
Tiến vào công ty lúc sau, người phụ nữ đứng trước quầy lễ tân nói: “Tổng giám đốc Ninh, ngài tới tìm thư ký Tần sao?”
“Đúng vậy, cô ấy đã tan làm chưa?”
“Hôm nay thứ ký Tần cũng không tới công ty đi làm, nên có lẽ là ngài sẽ không gặp được cô ấy.” Người phụ nữ đứng trước quầy lễ tân nói.
Ninh Vũ Phi gãi đầu: “Vậy được rồi!”
Sau đó anh rời khỏi chi nhánh của tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, quay trở về biệt thự.
Vừa mới trở về biệt thự, lỗ tai nhạy bén của Ninh Vũ Phi nghe có tiếng động trong phòng Đường Tố Nga.
Anh nhớ là hôm nay Đường Tố Nga là có tiết học, sao lại về sớm như vậy được.
Chẳng lẽ là sát thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.