Lúc này, Ninh Vũ Phi buồn chán cười haha, ánh mắt lườm lại.
Con mắt nhanh chóng hơi ro rụt lại, đó là một chiếc súng ống cách âm, đang nhắm trúng sư tỷ của mình.
"Mọi người ở đây trông, tôi đi vệ sinh một chút."
Ninh Vũ Phi liền đứng dậy đi mất, sau khi tiến vào đường chính lập tức tăng tốc cực nhanh tiến lên vị trí phóng ngắm.
Bởi vì vị trí của sát thủ chính là ở trên tầng cao nhất, cần từ bên ngoài leo lên.
Trong khi Diệp Minh Khai phát hiện sát thủ dùng dây thừng leo lên, cũng là đường chạy trốn của anh ta sau khi tấn công mục tiêu.
Sát thủ nhìn thấy Lâm Thanh Tiêu dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại, trong miệng nói thầm: "Đúng là người con gái xinh đẹp mà, chỉ đáng tiếc lát nữa cô phải chết rồi?"
Bỗng nhiên, thấu kính của mình tối sầm lại, sát thủ vừa ngẩng đầu lên liền bị Ninh Vũ Phi nện một phát ở trên mặt.
Ầm!!!
Mảu chảy ròng ra.
Sát thủ phản ứng cũng rất nhanh, nhanh chóng từ phía sau người lấy ra con dao găm liều mạng với Ninh Vũ Phi.
Lúc này Ninh Vũ Phi hơi dùng sức, trực tiếp đem súng ngắm đứt gãy rồi nói: "Anh bây giờ còn có cơ hội sống sót, là ai phái anh đến?"
"Hehe, đợi anh đánh thắng tôi trước rồi nói."
Sát thủ sau khi tới gần Ninh Vũ Phi, con dao găm trong tay không ngừng tấn công vào chỗ chí mạng.
Ninh Vũ Phi ánh mắt vô cùng bình thản, chỉ là không ngừng lùi về phía sau, người nhẹ nhàng di chuyển, cứ thế là khiến cho sát thủ thân thể sắc bén kia không thể đụng đến mình.
"A --"
Sát thủ nổi giận gầm lên một tiếng, chuẩn bị dùng con dao găm đâm vào tim của Ninh Vũ Phi.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi nhanh như tia chớp ra tay trói sát thủ lại, bẻ vặn anh ta một cái khiến cho con dao găm của sát thủ rơi xuống.
Nhưng mà tên sát thủ vẫn là tận dụng sức mạnh cuối cùng của mình để tiến hành phản công, vừa giơ lên liền bị Ninh Vũ Phi đá gãy đầu gối.
"A --"
Sát thủ không chịu nổi, liền quỳ gối trước mặt Ninh Vũ Phi, lại bị anh trực tiếp đánh cho một bạt tai.
Đùng!!!
Hung hăng một lúc, cái tất khiến cái răng ác độc của tên sát thủ kia bay ra ngoài, anh ta muốn tự sát cũng khó.
Cuối cùng liền bị Ninh Vũ Phi bóp lấy cái cổ nhấc lên nói: "Nói đi, nếu không thì đừng trách tôi ra tay không chút lưu tình với đám sát thủ kia của các anh, tôi nghĩ anh rất rõ điều này.”
Sát thủ dùng ánh mắt hung ác nhìn người đàn ông chỉ có hai mươi tuổi này, tự hỏi bản thân làm sao lại gặp một người đáng sợ như vậy chứ.
"Ôi, các người cũng thật là mồm cứng quá nhỉ?"
Ninh Vũ Phi thở dài ra, nắm lấy cánh tay sát thủ kéo một cái.
Xoẹt!
Nguyên cả cánh tay đều bị Ninh Vũ Phi kéo xuống, lộ cả xương ra.
"A..." Sát thủ đầu đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng.
Anh ta bắt đầu từ từ hoảng sợ, bởi vì người hung ác này, không phải từ vẻ mặt ôn hòa bề ngoài mà nhìn ra được.
Ninh Vũ Phi bẻ gãy cánh tay của sát thủ rồi ném, hỏi lại: "Anh vẫn còn chưa định nói hả?"
"Anh... rốt cuộc là ai… lại sao lại biết được tôi ở đây?" Sát thủ hỏi ngược lại.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi hơi dùng sức nắm chặt yết hầu của sát thủ, khiến mắt anh ta trợn tròn, cách cái chết chỉ trong nháy mắt, nhưng trong cái nháy mắt ấy lại xa xôi đến như vậy, tính mạng của mình hiện tại hoàn toàn là trong tay người đàn ông này.
Cùng lúc đó, Lâm Thanh Tiêu cũng nhìn thấy đại khái tình hình ở trên tầng cao nhất, sau khi xuống đài lập tức để người của mình xem một chút.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên cô ấy không nhìn thấy rõ, loáng thoáng hiện lên hai bóng người.
Bạch Lăng thấy Ninh Vũ Phi mãi chưa về, liền đứng dậy đi tìm, không muốn tiếp tục đợi nữa.