“Khụ khụ, hai người định đứng đây thể hiện tình cảm sao?” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, tên này tối qua dám tắt máy của tôi.”
Trần Thành Hạo xấu hổ nói: “Tối hôm qua tôi thật sự chỉ cùng bố uống ít rượu thôi, cho nên mới xảy ra chuyện như tối hôm qua, chắc chắn trận sau tôi sẽ đưa mọi người vào chung kết.”
“Tỉnh lại đi, cậu nhìn lại cậu xem, có phải sáng nay lại uống rượu không, nói nhảm gì vậy?” Diêu Dư chất vấn.
Ninh Vũ Phi mỉm cười, ngồi xuống lấy sách giáo khoa ra.
Đúng lúc này, một người mặc quần áo xộc xệch bước vào từ ngoài cửa, theo sau là hai đàn em, trực tiếp đi vào, vỗ vỗ mặt bàn vài cái.
Bộp bộp bộp!
Ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vừa nhìn là biết không phải người lớp này.
Anh ta nhìn mọi người, sau đó hỏi: “Ninh Vũ Phi ở lớp này là ai?”
Mọi người nhìn về phía Ninh Vũ Phi, người này sao lại tìm tới anh.
Trần Thành Hạo nói: “Các người là ai vậy?”
“Ninh Vũ Phi đâu, đứng lên cho tôi xem?” Người cầm đầu quát lớn.
Ninh Vũ Phi nhíu mày, anh hỏi: “Các người tìm tôi có chuyện gì, có việc gì thì ra ngoài nói, đừng làm loạn ở đây.”
“Cậu chính là Ninh Vũ Phi à, thì ra là là cậu, cậu chủ nhà tôi muốn mời cậu tham gia một trận solo vào chiều nay.”
“Cậu chủ của các người là ai?”
“Ha ha, cậu chủ của tôi là một trong bốn cậu chủ của nhóm F4 Long Diệu, Lục Phong Thành, cậu đừng nói là cậu không biết đấy nhé?”
Ninh Vũ Phi cười khinh thường: “Đúng là không quen biết, tại sao tôi phải biết cậu ta?”
“Hừ, chiều nay ba giờ, tại sân bóng của lớp 3, nếu không đến thì cậu chuẩn bị tinh thần mà nhận lấy hậu quả!” Anh ta nói xong rồi đưa người rời đi.
“Lục Phong Thành, đây không phải là cậu chủ phong lưu của nhóm F4 Long Diệu sao?” Trần Thành Hạo nói.
“Chính là anh ta, nhưng tại sao Vũ Phi lại đụng đến anh ta, nghe nói Lục Phong Thành là một người thù dai, cũng là một người rất có nghĩa khí, không có việc gì mà anh ta không làm được, chuyện này rắc rối rồi.” Cao Tử Tuấn nói.
“Ý cậu là sao?”
Cao Tử Tuấn cau mày: “Lục Phong Thành là một người vô cùng tàn nhẫn, doanh nghiệp của gia đình anh ta rất lớn, nếu cậu có thể đánh thắng anh ta, anh ta cũng sẽ trả thù tới cùng. Tôi có một vài người bạn chơi bóng cùng từng cạnh tranh với Lục Phong Thành, thắng được anh ta vài trận, ngày hôm sau trên đường về nhà bị người đánh gãy chân.”
“Bởi vì lúc đó không có bằng chứng nên cũng không bắt được ai, cho dù có báo cảnh sát cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng tôi đều biết là do Lục Phong Thành phái người đến trả thù, cho nên chiều nay Vũ Phi chỉ có thể thua, không thể thắng.”
Nghe vậy, Trần Thành Hạo kêu lên: “Tên Lục Phong Thành thật sự không phải đàn ông, rõ ràng không bao giờ chịu thua mà cứ thích đi đánh cược với người khác.”
“Có cách nào khác chứ, ai bảo anh ta có năng lực tài chính quá tốt.” Cao Tử Tuấn bất lực.
“Được rồi, chiều nay tôi tới xem tình hình thế nào, không sao đâu!”
Ninh Vũ Phi không để ý chuyện Lục Phong Thành muốn đấu với mình, hẳn là vì lần trước anh ta đã thấy anh thân thiết hơn với Giang Vị Noãn.
Nếu đoán không sai, buổi chiều Giang Vị Noãn nhất định sẽ xuất hiện, chỉ để thể hiện bản thân anh ta với Giang Vị Noãn.
“Học đi, không cần lo lắng!”
Chẳng mấy chốc đã đến chiều, khi Ninh Vũ Phi cất sách vở thì có hai người đàn ông mặc vest đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi.
Chắc đó là hai vệ sĩ, trông dữ tợn và ác độc.
“Các người tìm tôi có việc gì?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Một vệ sĩ mặc đồ vest nói: "Chúng tôi tới cảnh cáo cậu một điều, cậu phải thua khi gặp cậu chủ Lục, nếu cậu dám ghi bàn nào, tôi có thể đánh gãy chân cậu và để cậu ngồi trên xe lăn mãi mãi.”
Nghe vậy, Trần Thành Hạo đứng lên, Ninh Vũ Phi vươn tay ra hiệu cho cậu ta đừng hấp tấp.
Sau đó, anh đứng dậy và bất lực nói: “Các người thú vị thật đấy, đòi khiêu chiến với tôi rồi lại còn tới đây để uy hiếp sao?”
“Cậu không cần biết lý do, nghe lời chúng tôi là được, bằng không cậu sẽ hối hận!”