Sau khi nói xong Điền Hương Ly liền tránh qua vài bước, để cho mấy tên bắt cóc cười cười đi lên.
"Không, mấy người đừng qua đây, đừng lại gần tôi... a..."
Ngay khi cổ tay bẩn thỉu của đám bắt cóc chạm vào cơ thể mỏng manh của Tư Đồ Y Nhạn, cả người bọn họ đột nhiên trở nên cứng ngắc.
"A..." Cả đám theo bản năng sờ đằng sau lưng.
"Y Nhạn?"
"Đứng yên không được nhúc nhích, cảnh sát đây!"
Ninh Vũ Phi và Lăng Bảo Châu chạy tới, anh còn nhanh chóng rút ra kim châm nhắm vào chính giữa lưng bọn họ mà ném.
Tiếc rằng khoảng cách quá xa để cắm sâu vào huyệt vị của đối phương, nên đám bắt cóc cũng chỉ có cảm giác như bị kim chích mà thôi.
Vừa nghe thấy tiếng có người tới, bọn họ liền cầm gậy chặn Ninh Vũ Phi lại.
"Các ngươi không được phép nhúc nhích, tôi là cảnh sát!"
Trong người Lăng Bảo Châu có súng nhưng Điền Hương Ly bắt giữ Y Nhạn cũng giữ súng.
Lúc này khi nghe được có cảnh sát, cô ta liền rút súng lục mà mình mua từ chợ đen ra, đứng ở sau lưng Tư Đồ Y Nhạn.
Thấy vậy, Ninh Vũ Phi cũng dừng bước, khoảng cách quá xa, tốc độ của anh hoàn toàn không theo kịp được.
Anh lập tức dừng lại mọi động tác và tìm cách khuyên giải: "Điền Hương Ly, cô đừng manh động, Y Nhạn vô tội, cô không nên làm hại cô ấy.”
Đồng thời Ninh Vũ Phi cũng ngăn cản Lăng Bảo Châu hành động thiếu suy nghĩ và bỏ súng xuống để đối phương không cảm thấy bản thân bị đe dọa, chèn ép.
"Đừng bắn."
Lăng Bảo Châu phản ứng rất nhanh, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô ta chính là bảo đảm an toàn cho con tin, ngay sau đó liền giơ hai tay lên để Điền Hương Ly thấy mình vô hại, không có uy hiếp.
"Vũ Phi, chị Bảo Châu..." Tư Đồ Y Nhạn thấy được cứu tinh nhưng cô ấy cũng biết tình cảnh của bản thân hiện tại.
Chỉ cần khẩu súng đè sát huyệt thái dương cô ấy bị bóp cò, cô ấy sẽ chết.
Ninh Vũ Phi an ủi nói: "Y Nhạn, đừng sợ cũng đừng kháng cự, tin tưởng tôi."
Nói xong, anh nhìn Điền Hương Ly tiếp tục thuyết phục: "Điền Hương Ly, cô thả Y Nhạn ra đi. Cô ấy không gây ra tội lỗi gì hết, Âu Dương Minh Khánh phụ lòng cô, anh ta cũng đã gặp báo ứng bị trừng phạt, Y Nhạn và Âu Dương Minh Khánh đâu có bất kỳ quan hệ gì đâu?"
Âu Dương Minh Khánh nghe được âm thanh, mê man đưa tay về phía Ninh Vũ Phi và Lăng Bảo Châu: "Cứu… Cứu tôi trước đã… Tôi sẽ đưa mấy người tiền..."
Nhưng anh chẳng có tâm tư để quan tâm đến loại người như vậy, tiếp tục ý định khuyên can Điền Hương Ly.
"Ha ha ha, nếu như tôi nhớ không lầm thì cậu chính là Ninh Vũ Phi nhỉ, Tư Đồ Y Nhạn quả thật không liên quan đến chuyện này nhưng không phải cô ta chính là nguyên nhân sâu xa khiến tôi mất tất cả sao?"
Điền Hương Ly có chút kích động, tay trái kẹp cổ của Tư Đồ Y Nhạn khiến cô ấy khó thở, không ngừng ho khan.
"Điền Hương Ly, cô nghe tôi nói đã, Y Nhạn hoàn toàn vô tội, Âu Dương Minh Khánh thích cô ấy đó là chuyện của anh ta, Y Nhạn vốn dĩ không biết điều này, cô trở thành như hiện tại hoàn toàn là do một tay Âu Dương Minh Khánh gây ra thôi."
Ninh Vũ Phi tiếp tục nói: "Thế này đi, chỉ cần cô thả Y Nhạn ra, tôi có biện pháp giúp cô khôi phục khả năng mang thai như bao người phụ nữ bình thường khác."
Theo như tình huống mà Lăng Bảo Châu kể trước đó, Điền Hương Ly biến thành bộ dạng này bởi vì cô ta bị sảy thai, sau đó còn bị đưa vào bệnh viện không chính quy để chữa trị dẫn đến mất đi khả năng sinh sản.
Là phụ nữ, mất đi khả năng sinh sản cũng giống như đàn ông trở thành thái giám, đó chính là nguyên nhân tạo nên thù hận của cô ta.
“Ha ha ha, cậu nghĩ tôi là trẻ lên ba sao?” Điền Hương Ly hỏi.
"Tôi có thể, chỉ cần cô tin tôi, thả Y Nhạn ra, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp cô, lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, cô đừng làm tổn thương cô ấy nữa, được chứ?"
Dần dần, Điền Hương Ly lại cười lớn, có chút điên cuồng hỏi: "Ninh Vũ Phi, cậu rất thích người phụ nữ này sao?"
Anh liếc nhìn Tư Đồ Y Nhạn rồi gật đầu một cái: "Đúng vậy, tôi thích Y Nhạn, xin đừng làm cô ấy bị thương, tôi thay cô ấy làm con tin được không?"
"Tốt lắm, cậu nếu thích Tư Đồ Y Nhạn, vậy cậu hẳn sẽ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì cô ta nhỉ?"
"Đúng vậy, tôi sẵn lòng!"