Sở dĩ có thể bắt được Điền Hương Ly, là bởi vì lúc nãy cô ta vẫn chưa nói xong điều cần nói, Ninh Vũ Phi biết Điền Hương Ly nhất định đang muốn nói với mình điều gì đó.
Ở rìa còn có một thanh thép dài khoảng một mét chưa được xử lý, nhưng Ninh Vũ Phi đã phóng người nhảy lên, khiến cho giữa bàn tay phải và cánh tay của anh đã bị thanh thép trực tiếp đâm vào.
Máu nhuộm đỏ cả chiếc áo.
"Y Nhạn, cô lên trước đi!"
Tay phải của Ninh Vũ Phi bởi vì bị thanh thép đâm vào, làm cho bản thân anh mất hết sức lực không thể làm gì khác đành phải cứu Tư Đồ Y Nhạn lên trước.
Lúc này, sự sống của Điền Hương Ly đang bị đe dọa, ngẩng đầu lên và nói: "Ninh Vũ Phi... Tại sao tôi lại không... Gặp được một người đàn ông như cậu..."
"Đừng nói chuyện nữa, bây giờ tôi kéo cô lên."
"Thật ra... Người luôn muốn giết cậu..."
Chết tiệt!
Ngay lúc Ninh Vũ Phi dùng tay trái kéo Điền Hương Ly lên thì đột nhiên một viên đạn xuyên qua trái tim Điền Hương Ly, làm cho lời cuối cùng cô ta muốn nói đột ngột dừng lại trong cổ họng.
Tay phải Ninh Vũ Phi mất hết sức lực, Điền Hương Ly rơi xuống, kết thúc sự sống của mình.
"Ninh Vũ Phi?"
"Vũ Phi?"
Lăng Bảo Châu cùng Tư Đồ Y Nhạn đỡ Ninh Vũ Phi dậy, mà Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn người của nhà họ Âu Dương rồi nói: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng!"
"Hừ!"
Âu Dương Chấn Hùng cũng liếc mắt nhìn Ninh Vũ Phi sau đó mang theo người của mình rời đi.
"Đứng lại!"
Lăng Bảo Châu bước nhanh tới, tức giận nói: "Sao ông lại dám tự ý sử dụng súng ống để giết người, tôi bây giờ có thể bắt ông lại đó!"
Nghe vậy, Âu Dương Chấn Hùng không sợ hãi mà còn đáp lại: "Cô cảnh sát à, cô có chứng cứ gì không, còn nếu như cô nghi ngờ thì có thể nói chuyện với luật sư của tôi được chứ?"
Nói xong, một vệ sĩ bước lên đưa tấm danh thiếp của luật sư tới trước mặt Lăng Bảo Châu.
Kiêu ngạo, khinh thường, một chút sợ hãi cũng không có.
Lăng Bảo Châu trực tiếp lấy danh thiếp từ tay của vệ sĩ, nén giận nói: "Tôi nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng nhà họ Âu Dương của ông!"
"Hừ, chờ cô có đủ khả năng và bản lĩnh này rồi hãy nói tiếp."
Âu Dương Chấn Hùng nghênh ngang rời đi, vừa rồi Điền Hương Ly đột nhiên bị đạn bắn trúng, chỉ cần người không mù đều biết có một tay bắn súng tỉa tầm xa làm điều này.
Huống chi Lăng Bảo Châu cũng không hề thông báo cho đồng đội mình từ phía cảnh sát để tới trợ giúp mình, vì vậy chỉ có thể là người của nhà họ Âu Dương.
Ninh Vũ Phi cùng Tư Đồ Y Nhạn đi tới, nói: "Chị Bảo Châu, vô ích thôi, bọn họ dám làm như vậy căn bản là không sợ có người điều tra ra, nhưng một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp quả báo."
"Ừm, hai người có sao không?" Lăng Bảo Châu hỏi.
"Không sao, tôi còn có thể xảy ra chuyện gì được đây." Ninh Vũ Phi cười cười.
Lăng Bảo Châu nhẹ nhàng nói: "Tôi thật sự là phục cậu, Y Nhạn, em đưa Ninh Vũ Phi đến bệnh viện trước đi, chị ở lại thu dọn hiện trường với mấy tên này rồi sẽ qua sau?"
"Vâng!"
Bởi vì nữ cảnh sát Lăng Bảo Châu có súng ở đây, mấy tên bắt cóc ngoan ngoãn ngồi xổm ở trong góc, tuy rằng bọn họ đều bị Âu Dương Minh Khánh hãm hại mới đi đến con đường này.
Dĩ nhiên dấn thân vào con đường bất hợp pháp này thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Lúc hai người đi ngang qua phía dưới, Tư Đồ Y Nhạn nhìn thấy thi thể Điền Hương Ly trong bụi cỏ liền nói: "Điền Hương Ly này thật ra cũng là một người đáng thương."
"Đây là lựa chọn của cô ta lúc đầu, bây giờ cô ta xứng đáng nhận được kết cục như vậy, đừng nhìn nữa, cẩn thận đêm về gặp ác mộng, đi thôi."
"Ừm!"
Hai người đến bệnh viện, nhưng vừa mới bước vào đã gặp người của nhà họ Âu Dương, bọn họ cũng đưa Âu Dương Minh Khánh vào bệnh viện này.
Ninh Vũ Phi không thèm để ý, mà dẫn theo Tư Đồ Y Nhạn đi xử lý chút vết thương.
Trong phòng y tế, bác sĩ đang băng bó vết thương trên vai của Ninh Vũ Phi, còn y tá thì giúp Tư Đồ Y Nhạn lau sạch một số vết trầy xước nhỏ.