“Bác sĩ Ninh, sao anh lại bất cẩn như vậy, cũng may là không sao, chứ không thì bàn tay này của anh không thể cầm nổi dao phẫu thuật nữa rồi.” Bác sĩ nói.
Bởi vì Ninh Vũ Phi có tiếng trong bệnh viện này, nên vị bác sĩ kia cũng biết đến anh.
“Chỉ là bất cẩn một chút thôi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Rầm!
Đột nhiên cửa phòng y tế bị hất tung, hai tên vệ sĩ từ ngoài tiến vào, đẩy cô y tá đang lau vết thương cho Tư Đồ Y Nhạn ra.
“A…” Cô y tá ngã xuống đất. Tư Đồ Y Nhạn vội vàng đỡ cô ấy dậy.
Cùng lúc đó, vị bác sĩ kia tức giận đứng dậy nói: “Các anh là ai? Mau ra ngoài ngay! Tôi đang xử lí vết thương cho bệnh nhân.”
“Cũng chỉ là một bệnh nhân bình thường thôi mà, ngay bây giờ tôi muốn ông phẫu thuật cho cậu chủ của tôi.”
“Tôi sẽ không làm bất kỳ cuộc phẫu thuật nào nếu như không có sự đồng ý của bệnh viện.” Bác sĩ dứt khoát từ chối.
“Ông không có lựa chọn nào khác đâu!”
Tên vệ sĩ hung hăng nắm lấy cổ áo của bác sĩ định ra tay thì Ninh Vũ Phi đã kịp đỡ lấy tay hắn.
“Mày muốn chết sao?”
“Người muốn chết là anh mới đúng.”
Ninh Vũ Phi nắm lấy tay tên vệ sĩ và đập mặt hắn xuống bàn.
Rầm!
“Mày…” Tên vệ sĩ còn lại cũng ra tay.
Kết quả một giây sau đó, hắn bị đánh bay ra khỏi phòng y tế và ngã trên hành lang, một lúc lâu cũng không thể đứng dậy được.
“Thằng nhóc kia, mày tới số rồi, mày có biết là mày đang đụng chạm tới người nhà họ Âu Dương không?” Tên vệ sĩ nói với giọng gay gắt.
Bác sĩ giữ lấy Ninh Vũ Phi và nói: “Bác sĩ Ninh không cần ra tay, để tôi đi xem sao, dù gì đây cũng là bệnh viện.”
Dù không phục nhưng hai tên vệ sĩ kia cũng biết rằng chúng không phải là đối thủ của Vũ Phi.
Cô y tá tiếp tục lau vết thương cho Tư Đồ Y Nhạn và nói: “Bác sĩ Ninh, tôi thật không ngờ rằng nhà họ Âu Dương lại kiêu ngạo như vậy.”
“Điều này cũng bình thường thôi. Đối với những người có thể lợi dụng thì chúng nói lời mật ngọt, còn đối với những người vô dụng thì chúng coi như cỏ rác.”
Nói xong, Ninh Vũ Phi liền đi xem tình tình của nhà họ Âu Dương, nhưng thực ra mục đích chính là tới xem Âu Dương Minh Khánh đã chết chưa mà thôi.
Sau khi để Tư Đồ Y Nhạn nghỉ ngơi, Ninh Vũ Phi đi về phía phòng cấp cứu. Anh tình cờ nhìn thấy cảnh hai vị bác sĩ vừa nói chuyện vừa thở dài với Âu Dương Chấn Hùng.
Không biết hai vị bác sĩ kia đã nói gì khiến Âu Dương Chấn Hùng tức giận tới mức bị ông ta đánh ngã ra đất.
“Chậc, quả báo sẽ tới nhanh thôi, Âu Dương Minh Khánh chưa chết chẳng phải ông may mắn sao?” Ninh Vũ Phi cười nhạo.
Âu Dương Chấn Hùng quay sang, mắt nheo lại: “Là cậu?”
“Là tôi đây!”
Ninh Vũ Phi bỏ tay vào túi quần tiến lại gần Âu Dương Chấn Hùng, anh xem tờ kết quả kiểm tra trên mặt đất và nói: “Ôi, cái này… Tôi khuyên ông thay vì cứ tiếp tục gây khó dễ cho người khác ở đây thì hãy về nhà và sinh thêm một đứa khác.”
“Cậu dám cười nhạo tôi? Cậu có biết là cậu đang nói chuyện với ai không hả?” Mặt Âu Dương Chấn Hùng tối sầm lại.
Lão già thì cũng chỉ là lão già, tức giận đến mấy thì cũng không thể khiến Ninh Vũ Phi có chút sợ hãi nào.
“Tôi nói thật đấy. Chuyện đến nước này cũng là do con trai ông tự chuốc họa vào thân mà thôi.”
“Tên nhóc này, tôi bây giờ có thể khiến cậu thảm hại hơn con trai tôi đấy!” Ông ta lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi chỉ cười trừ, nói: "Xin lỗi, tôi trước giờ chưa từng làm những chuyện như con trai ông đã làm, nên sẽ không sợ gặp quả báo."
“Tần Hạo!”
Tần Hạo là vệ sĩ của Âu Dương Chấn Hùng, ông ta đã yêu cầu tên vệ sĩ chặn hành lang thoát hiểm rồi chĩa súng về phía Ninh Vũ Phi.
Đột nhiên, người Vũ Phi rung lên. Nhanh như một tia chớp, anh cầm lấy khẩu súng trong tay Tần Hạo và dùng cùi chỏ đánh vào cổ họng hắn.
Cứ như thế, khẩu súng đã rơi vào tay Ninh Vũ Phi.