Mũi súng đang dí thẳng vào cằm Âu Dương Chấn Hùng. Ông ta sợ hãi ngồi phịch xuống hàng ghế chờ phía sau.
“Thằng khốn! Bỏ súng xuống nhanh lên! Không được làm hại ông chủ!”
Ngay cả người nhà họ Âu Dương cũng không dám mang theo súng, chỉ có vệ sĩ của họ mới đủ tiêu chuẩn, cho nên súng của những người còn lại mang theo là súng điện.
“Thả ông chủ ra nhanh lên!”
Ninh Vũ Phi không thèm để ý đến hắn, quay sang hỏi Âu Dương Chấn Hùng: "Chủ tịch Âu Dương, không nhìn ra cơ đấy, ấy thế mà tôi lại nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt ông?"
“Nào người anh em, có gì thì từ từ nói, đừng đụng tay. Tôi biết cậu cũng không phải dạng vừa nhưng mà cậu giết tôi cũng chẳng có ích lợi gì, phải không?” Âu Dương Chấn Hùng nói.
Âu Dương Chấn Hùng cũng chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi, ông ta không sợ mới lạ. Trước đó lời nói của ông ta cũng không được lịch sự cho lắm, nhưng giờ có vẻ tình hình đảo ngược rồi.
Ninh Vũ Phi nói: "Người nhà họ Âu Dương của ông không phải chỉ cần dùng một tay cũng có thể che trời ở thành phố Ngọc Trai sao? Nói thật, nếu hôm nay người của ông bắn chết tôi thì cũng chẳng sao cả."
"Người anh em, chẳng phải cậu vẫn bình an vô sự sao? Và cậu cũng nên hiểu rằng tôi căm phẫn những chuyện đã xảy ra với con trai tôi."
"Hả? Căm phẫn? Điền Hương Ly không chỉ là thư ký mà còn là người yêu của Âu Dương Minh Khánh, cô ta biết một số chuyện bí mật của doanh nghiệp Âu Dương, và đây là lý do tại sao ông muốn giết cô ta để bịt miệng. Tôi thực sự tò mò cô ta biết những gì."
Âu Dương Chấn Hùng vừa cười vừa nói: “Người anh em, cậu chưa nghe câu “tò mò hại thân" à?”
“Tôi biết ông lợi hại thế nào mà. Nhưng ông nghĩ đây là bệnh viện nên tôi không dám bóp cò ư?”
“Nếu bắn tôi, chẳng phải cậu sẽ gặp rắc rối lớn à?” Âu Dương Chấn Hùng nói.
Nghe xong, Ninh Vũ Phi giả vờ gật đầu: “Tôi có thể không bắn, nhưng tôi cần dạy cho một số người một bài học.”
“Xin cứ tự nhiên!”
Ninh Vũ Phi ném khẩu súng qua, Tần Hạo đưa tay ra bắt lấy khẩu súng của hắn trong vô thức.
Nhưng lúc này Ninh Vũ Phi cũng di chuyển, anh lê khẩu súng lên vai và cổ Tần Hạo mặc dù hắn muốn chống cự.
Trong chốc lát, hắn bị Ninh Vũ Phi đá nằm ra đất và ngất xỉu.
Những tên vệ sĩ còn lại có chút sợ sệt, nhìn ông chủ của mình không lên tiếng cũng đành ngậm ngùi nhìn bóng lưng Ninh Vũ Phi rời đi.
Tên vệ sĩ ngạc nhiên vì ông chủ của mình cũng là một người có tiếng nhưng lại bị Ninh Vũ Phi dọa đến phát sợ. Vệ sĩ của ông ta bị đánh cũng không dám nói lời nào.
Đây có còn là ông chủ Âu Dương lòng dạ nham hiểm nữa không vậy?
“Ông chủ! Ông có sao không?” Tên vệ sĩ hỏi.
Bốp!
Không ngờ Âu Dương Chấn Hùng lại cho hắn một bạt tai. Ông ta quát lớn: “Một đám phế vật, mau tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị cho con trai tôi.”
“Vâng, vâng, vâng!”
Hiện giờ Âu Dương Minh Khánh đã mất đi khả năng làm cha, tỷ lệ có con vô cùng thấp.
Một vị bác sĩ nói: "Chủ tịch Âu Dương, nếu ông thật sự muốn cứu con trai của mình, thì cần phải chữa trị càng sớm càng tốt, nếu không vết thương sẽ rất khó trị."
Vị bác sĩ quen biết Ninh Vũ Phi không lên tiếng, anh ta biết lời nói của mình cũng không thể cứu được, nhưng dù gì thì anh ta cũng là bác sĩ.
“Ông biết ai có thể phẫu thuật tốt không?”
“Chúng tôi không thể, nhưng Ninh Vũ Phi thì có thể.” Bác sĩ nói.
Âu Dương Chấn Hùng nói: “Tên Ninh Vũ Phi này không phải dạng vừa. Điều tra về anh ta và báo cáo lại nhanh nhất cho tôi!”
“Vâng!”
Lúc này, Ninh Vũ Phi và Tư Đồ Y Nhạn đã quay trở về nhà nghỉ ngơi, trời đã tối lắm rồi.