Bận rộn hai ngày liền, Ninh Vũ Phi nằm dài trên ghế sô pha, sống dở chết dở, may mà anh không đi tới tỉnh Bắc Xuyên, nếu không thì chỉ thêm mệt mà thôi.
“Vũ Phi, chị Bảo Châu, sao hôm nay hai người về sớm vậy?” Tư Đồ Y Nhạn đi xuống.
“Chị được nghỉ phép mấy ngày, Y Nhạn, sao em không tới lớp phụ đạo, em cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Em không sao cả, chị Bảo Châu, chúng ta đi ra ngoài mua ít đồ đi, em cảm thấy không thoải mái.”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi ngồi dậy hỏi: “Y Nhạn, tôi là bác sĩ, cô nói coi cô không thấy thoải mái chỗ nào?”
“À, bà dì tới.”
Tư Đồ Y Nhạn vừa nói vừa kéo tay Lăng Bảo Châu: “Chị Bảo Châu, chúng ta cùng đi đi.”
“À, Vũ Phi, sắp đến giờ rồi, cậu mau nấu bữa trưa đi, chút nữa chúng tôi sẽ về.”
Không cho Ninh Vũ Phi kịp từ chối, hai cô gái đã rời khỏi biệt thự, Ninh Vũ Phi tiếp tục nằm trên sô pha, không muốn động tay làm gì cả.
“Tách tách…”
Chỉ vài phút sau, bên ngoài truyền đến âm thanh một chiếc xe đang đi tới, Ninh Vũ Phi dùng điều khiển từ xa mở cửa, sau đó đi ra ngoài xem, anh nhíu mày.
Bởi vì người đi vào nhà không phải là người quen, mà là Lục Phong Thành cùng với một vệ sĩ đang đi vào.
“Cậu tới đây để làm gì?” Ninh Vũ Phi dựa vào cửa rồi hỏi.
“Đương nhiên là đến gặp cậu, bạn học Ninh Vũ Phi.”
Mặc một bộ đồ sặc sỡ lạ mắt, Lục Phong Thành tháo kính râm ra, nhìn về phía biệt thự.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi nói tôi đến gặp cậu, không tồi, sống trong một biệt thự lớn như vậy, chẳng lẽ cậu ăn bám vào một phú bà sao?” Lục Phong Thành nói vô cùng khiêu khích.
Ninh Vũ Phi không trả lời, mà nói: “Nếu cậu ở đây khiêu khích tôi thì không cần, cậu mau đi đi, tôi không hoan nghênh cậu ở đây.”
“À, Ninh Vũ Phi, cậu cũng có bản lĩnh đấy, có thể nhìn thấu kế hoạch của tôi và tìm ra mánh khoe.”
Nghe anh ta nói, Ninh Vũ Phi nhíu mày: “Ý của cậu là đang nói về việc của Trần Thành Hạo sao?”
“Đúng vậy, bằng không cậu nghĩ Trần Ninh Cương lấy đâu ra luật sư, lấy đâu ra dũng khí chứ.”
Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ áo Lục Phong Thành, lạnh lùng hỏi: “Vì sao cậu làm như vậy, Trần Thành Hạo trêu chọc cậu sao?”
“Buông tay ra!”
Bỗng nhiên, một thứ màu đen nhắm vào thái dương của Ninh Vũ Phi, là vệ sĩ của Lục Phong Thành, cũng là người sai Trần Ninh Cương đi hãm hại người nhà Trần Thành Hạo.
“Tôi thật sự rất ghét ai chĩa súng vào đầu tôi?”
“Tên nhóc kia, không mau buông tay ra khỏi người cậu chủ của tôi, nếu không thì chưa tới ba giây đầu cậu sẽ nở hoa đấy.” Người đàn ông nói.
Lục Phong Thành lạnh lùng nói: “Ninh Vũ Phi, không có năng lực, tuyệt đối đừng thể hiện bản thân, bởi vì trên đời này còn có rất nhiều người cậu không thể đụng vào.”
“Cậu nghĩ rằng những người tôi không thể đụng vào có cậu sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Vậy cậu cảm thấy năng lực hiện tại của mình có thể làm gì được tôi sao?” Lục Phong Thành khinh thường.
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi quay đầu né họng súng, không đợi đối phương phản ứng lại, anh giơ tay đấm một phát.
Bùm!
Người đàn ông vệ sĩ đột ngột ngã về phía sau, chảy máu mũi, toàn bộ sống mũi bị gãy.
Khẩu súng cũng rơi vào tay Ninh Vũ Phi, anh nhắm thẳng vào đầu Lục Phong Thành.
Lúc này, Lục Phong Thành nhăn nhó, có thể nói là mặt anh ta tái nhợt, thậm chí là hai đùi đều run rẩy.
“Ninh Vũ Phi, cậu dám nổ súng sao, sau lưng tôi là nhà họ Lục, cậu biết cậu giết tôi thì cậu sẽ nhận hậu quả gì không?” Lục Phong Thành sợ hãi.
Nói trắng ra anh ta chỉ tàn nhẫn hơn những con nhà giàu khác, cũng không có gì ghê gớm.