Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 372:




Ninh Vũ Phi đi theo sự dẫn đường của người đàn ông, bọn họ đi bằng thang máy đến tầng hầm bên dưới.
Căn cứ vào tốc độ cùng thời gian của thang máy, Ninh Vũ Phi đoán chỗ này phải sâu đến 500m.
Lại còn yêu cầu mật mã riêng và quét võng mạc chuẩn xác xong thì mới có thể khởi động được, bằng không chỉ có thể đi lên, không ai có thể nghĩ đến sẽ có người xây một lối đi ở chỗ này.
Ting!!!
Sau khi cửa thang máy mở ra, xuất hiện một người đàn ông trung niên, trên mặt có một vết sẹo trông rất dữ tợn, ánh mắt bình đạm, nhưng tuyệt đối là một người rất tàn nhẫn.
“Đây là ai, tại sao lại không hề làm những biện pháp bảo hộ nào?” người đàn ông hỏi.
“Đường chủ, không cần thiết sj, đây là do đại tỷ phân phó, cậu chủ Ninh có tư cách được biết.” Người đàn ông dẫn đường trả lời.
Ánh mắt của Đường chủ Thanh Long hơi hơi nhíu lại, tại sao anh ta chưa từng nghe nói bên cạnh đại tỷ lại có một người như vậy.
“Cậu chủ Ninh, mời!”
“Ừ!” Ninh Vũ Phi không nhìn Đường chủ Thanh Long, đi theo người đàn dẫn đường rời đi.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên, Đường chủ Thanh Long gọi hai người lại, nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Phi nói: “Cậu là gì của đại tỷ?”
“Bạn bè.”
“Bạn bè, tôi đây nhìn thấy cậu là đang rắp tâm gây rối, chúng tôi cùng những công tử nhà giàu các cậu không có mối quan hệ gì cả.”
Đường chủ Thanh Long duỗi tay bắt lấy bả vai của Ninh Vũ Phi, mà Ninh Vũ Phi cũng không muốn đối phương tùy ý làm càn như thế.
Quyết đoán bắt lấy cổ tay của đối phương, cơ thể anh lùi về phía sau một bước rồi nhanh chóng lao ra, đầu gối nhấc lên.
Phanh!!!
Hai tay của Đường chủ Thanh Long giao nhau, chặn đầu gối của Ninh Vũ Phi lại, nhưng vẫn phải lùi về phía sau vài bước, trong lòng cực kì kinh ngạc.
“Thật sự có tài, muốn cùng cậu chơi đùa một chút?”
Vừa rồi chỉ là giao thủ đơn giản, nhưng Đường chủ Thanh Long không chỉ có nhìn ra tốc độ của Ninh Vũ Phi rất nhanh nhẹn, lực của anh cũng rất mạnh.
Bỏ cà vạt của mình ra ném sang một bên, đôi tay nắm chặt thành quyền và đứng vào tư thế phòng thủ sẵn sàng, trông vô cùng ngang ngược.
“Tiếp chiêu?”
Đường chủ Thanh Long nhảy lên một cái, đánh theo chiều từ trái sang phải, đánh ra đánh vào, hơn nữa lực đánh của cùi chỏ cũng rất mạnh.
Ninh Vũ Phi cũng không phải kẻ ăn chay, không sử dụng quyền pháp, mà là không ngừng ngăn cản, chỉ là làm tiêu giảm bớt lực đánh của đối phương.
Đột nhiên, một sự va chạm mạnh từ Đường chủ Thanh Long khiến cho Ninh Vũ Phi bị đẩy ra xa 3m, khí thế không hề giảm mà nói: “Như thế nào, không dám nữa rồi sao?”
Ninh Vũ Phi cười nhàn nhạt nói: “Sao có thể chứ, Bát Cực Quyền, vốn dĩ nổi tiếng về sức mạnh, nếu tôi cứ cố gắng đỡ thì chẳng hóa ra tôi là tên ngốc sao?”
Phương thức chiến đấu của Bát Cực Quyền cực kỳ bá đạo, nếu nói những môn võ khác chỉ là khoa chân múa tay, Bát Cực Quyền chính là kỹ thuật giết người đơn thuần.
Đòn đánh chí mạng nhất của Bát Cực Quyền chính là sự công kích bằng khuỷu tay, có câu nói thà chịu mười phát đấm còn hơn là chịu một đòn khuỷu tay.
Vừa rồi Ninh Vũ Phi đỡ đòn đánh khuỷu tay của Đường chủ Thanh Long, đối với bản thân mình không có lợi ích nào.
Cạch cạch cạch!!!
“Dừng tay!”
Phía sau Ninh Vũ Phi truyền đến tiếng giày cao gót và giọng nói của Vân Liên, cô ấy biết được Ninh Vũ Phi và Đường chủ Thanh Long đang đánh nhau, liền lập tức chạy tới.
“Ninh Vũ, cậu không sao chứ?”
Vân Liên lập tức giữ chặt Ninh Vũ Phi, quan tâm xem xét cơ thể của Ninh Vũ Phi, lo lắng một người đàn ông tốt như anh bị đánh bị thương mất.
“Chị Liên, không có việc gì.” Ninh Vũ Phi cười cười.
“Không có việc gì thì tốt rồi!”
Vân Liên nhìn về phía đường chủ Thanh Long, nói: “Đúng là làm liều, nếu cậu làm thương đến Ninh Vũ Phi thì phải làm sao bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.