Bởi vì tiếng tăm của Lăng Hạo khá lớn, dường như ai cũng đều biết cậu ta.
Những nữ sinh trong lớp ai cũng hai mắt sáng lên như những ngôi sao, bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy Ninh Vũ Phi thì có chút chán ngán rồi.
Lăng Hạo trực tiếp đi đến trước mặt Lăng Bảo Châu, mím miệng nói: "Chị làm sao lại ở đây vậy?"
"Không có gì, bố mẹ có khỏe không?" Lăng Bảo Châu bình thản hỏi.
"Bọn họ vẫn khỏe, chị không cần lo lắng, chúng ta ra ngoài tâm sự chút đi?"
"Thôi, chị còn có nhiệm vụ, em mau vào đi." Giọng nói của Lăng Bảo Châu rất bình thản.
Ninh Vũ Phi có chút kinh ngạc, Lăng Bảo Châu lại là chị của Lăng Hạo, đặc biệt là Trần Thành Hạo, càng kinh ngạc hơn, cậu ta biết gia cảnh của Lăng Hạo.
"Vũ Phi, cảnh sát Lăng thực đúng là chị của Lăng Hạo hả?"
Ninh Vũ Phi đành nói: "Tôi cũng là vừa mới biết, tôi cũng rất kinh ngạc."
Phía bên kia, Lăng Hạo cúi đầu, giống như một đứa trẻ nhận sai, gật gù rời khỏi phòng học.
Lăng Bảo Châu ánh mắt bình tĩnh, không muốn nhớ lại những chuyện vẫn ẩn sâu trong đáy lòng kia.
"Cậu ngồi xuống đi."
Ninh Vũ Phi đi tới bên cạnh Lăng Bảo Châu ngồi xuống hỏi: "Bảo Châu, thì ra cô còn có một người em trai đẹp trai như vậy hả?"
"Không có gì."
"Úi, Bảo châu, tôi làm sao cảm thấy cô có điểm gì có không đúng lắm, nói tôi xem, tôi nhất định sẽ giữ bí mật."
Lăng Bảo Châu trừng mắt nhìn Ninh Vũ Phi một chút: "Đi học bài của cậu đi."
"Được rồi."
Tiết học buổi sáng đã qua rồi, buổi chiều lại không có tiết, Ninh Vũ Phi và Lăng Bảo Châu chuẩn bị đi về.
Lăng Hạo đã sớm chờ sẵn hai người, cậu ta nói: "Chị, em cảm thấy hai chị em chúng ta vẫn nên nói chuyện chút đi?"
"Ninh Vũ Phi, cậu ở đây đợi tôi, đừng có chạy lung tung."
"Không cần, tôi tự mình đi về được rồi, hẹn gặp lại." Ninh Vũ Phi chạy như một làn khói.
Lăng Bảo Châu liếc mắt nhìn sau rồi không để ý nữa, hỏi: "Bố mẹ cho em đến đây học sao?"
"Ừ, bọn họ hy vọng chị có thể trở về."
"Trở về, chị tại sao phải trở về, chấp nhận công việc và đối tượng mà bọn họ sắp xếp cho sao?"
Lăng Bảo Châu tâm tình có chút kích động, cô ta vốn không phải là người ở thành phố Ngọc Trai, mà là con gái lớn của nhà họ Lăng ở Bắc Ninh, cô ta không muốn bản thân mình vì là thân phận cô chủ của nhà họ Lăng mà được chăm sóc.
Bởi vậy Lăng Bảo Châu ngoại trừ những bạn bè thân thiết ra, dường như không ai biết thân phận của cô ta, thêm vào nữa là tính bảo mật của ngành công an, người khác cũng không thể điều tra được.
...
Thực ra Ninh Vũ Phi không hề đi về mà là đang ở bên cạnh xe của Lăng Bảo Châu chờ.
Khoảng chừng sau ba mươi phút, Lăng Bảo Châu quay lại, hình như là đã khóc, viền mắt có chút đỏ.
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi hỏi: "Cậu không phải về rồi sao?"
"Hết xe đi về rồi, đợi chị cùng về thôi."
"Lên xe!"
Lăng Bảo Châu liền đóng cửa xe lại rồi khởi động xe, trên đường không nói một lời nào.
Đây lại khiến cho Ninh Vũ Phi có chút khó chịu, cẩn thận từng chút hỏi: "Bảo Châu, hà tất phải giấu ở trong lòng chứ, nói cho tôi xem xem?"
"Cậu muốn biết cái gì?"
"Không phải, không phải, tôi chỉ muốn an ủi cô mà thôi."
Lăng Bảo Châu nói: "Thực ra cũng không có gì không thể nói, lại không phải là bí mật gì, tôi không phải là người ở Thành phố Ngọc Trai, là người ở Bắc Ninh..."