Lăng Bảo Châu muốn nói cái gì đó, nhưng Ninh Vũ Phi đã hành động.
Đối với cái loại không coi ai ra gì này, Ninh Vũ Phi tự nhiên cũng không cần khách sáo.
"Các người thực sự không dời đi?"
"Nhóc con, có bản lĩnh thì đâm thẳng vào đi, còn coi như cậu có lòng can đảm?" Dương Hồng Quang nói.
Ninh Vũ Phi cười nói: "Đâm, đương nhiên là phải đâm, nhưng không thể dùng chiếc xe này đâm được, chiếc xe này không phải là của tôi, tôi tự có cách của mình."
"Hừ, cậu có bản lĩnh thì động vào thử xem?"
"Thử thì thử!"
Ninh Vũ Phi cũng không có khách khí, đi thẳng tới trước đầu xe, đưa tay nắm lấy phía dưới thùng bảo hiểm, dùng sức nhấc lên.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mấy người, một chiếc xe bị Ninh Vũ Phi hất tung trên mặt đất.
Đùng đùng!!!
Một chiếc xe thể thao cứ như vậy là chổng vó lên trời nhường ra một con đường đi ra.
"Chuyện này..." Dương Hồng Quang trừng hai mắt, trong lòng chỉ là cuộn lên sóng to gió lên.
Trương Thanh cũng kinh ngạc không ngập mồm được vào, người này lại có sức mạnh to lớn như vậy.
Một chiếc xe thể thao làm sao cũng có trọng lượng hơn một tấn, tay không lật tung một bên.
Cảnh tượng như vậy dường như chỉ có trong phim truyền hình đại lực thần mới có thể làm được.
Ninh Vũ Phi bình thản phủi tay, mỉm cười nói với hai người đẹp: "Hai vị, xin mời?"
"Tề Diễm Hân, đi!"Lăng Bảo Châu nói.
Tề Diễm Hân có chút không bình tĩnh được, cuối cùng cũng hiểu Ninh Vũ Phi tại sao lại được treo thưởng giá cao như vậy, thực là có mấy lần, cũng đáng với giá kia.
Vù!!!
Ba người nghênh ngang rời đi, cho tới khi đó chiếc xe thể thao vẫn còn đung đưa.
"Xe của tôi?" Trương Thanh đau lòng không ngớt.
Hiện tại Dương Hồng Quang cũng không dám nói gì, lẽ nào gọi người đi đánh Ninh Vũ Phi một trận sao? Nhưng mà với cường độ này ai có thể chịu được.
...
Trên xe, Lăng Bảo Châu nói: "Ninh Vũ Phi, lần sau làm việc có thể đừng có táo bạo như vậy được không, làm họ bị thương thì phải làm sao?"
"Ôi, Bảo Châu, cậu cũng đừng trách Ninh Vũ Phi nữa, không có cậu ấy thì chúng ta bây giờ vẫn còn bị chặn lại."
Tề Diễm Hân nói giúp Ninh Vũ Phi, nói tiếp: "Ninh Vũ Phi, cậu thật khỏe, cậu làm sao học được vậy?"
"Không có gì, từ nhỏ ở trên núi mà lớn lên, thường ngày làm việc nông, sức khỏe này cũng từ từ mà lớn lên."Ninh Vũ Phi khiêm tốn nói.
"Thì ra là như vậy, cậu thật là lợi hại!"
Lúc này, Tề Diễm Hân không dám coi thường Ninh Vũ Phi, vốn tưởng rằng một anh chàng công tử tội ác tày trời mà thôi, thì ra rất có thực lực.
Ninh Vũ Phi dẫn hai người đến chỗ ăn cơm, không ngờ những món ăn chỗ này so với nơi khác cũng rất ngon.
Sau khi ăn cơm xong, Tề Diễm Hân nói: "Bảo Châu, Vũ Phi, mình vẫn còn phải tìm chỗ ở, không về với hai người được."
Lăng Bảo Châu do dự: "Mình đi cùng với cậu nhé."
"Đừng mà, chị Tề Diễm Hân nếu như không ngại thì có thể đến chỗ tôi ở vài ngày, cũng bớt phiền phức phải đi tìm phòng, Bảo Châu cũng sống ở đó."
"Có thật không?"
"Ừm, đương nhiên, chỉ cần các người không ngại là tốt rồi." Ninh Vũ Phi nhún vai một cái.
Ba người cùng quay về biệt thự, buổi chiều đi ra ngoài mua đồ ăn, nhìn dáng vẻ của Lăng Bảo Châu và Tề Diễm Hân lâu ngày gặp lại, Ninh Vũ Phi không đi theo cùng.
Mà lại lấy điện thoại di động ra chơi game gì đó.