Buổi sáng Ninh Vũ Phi cùng mấy người khác đi lên lớp.
Lăng Bảo Châu vẫn còn muốn cùng đi cùng Ninh Vũ Phi. Anh thuyết phục mãi Lăng Bảo Châu thì cô ta mới chịu ở lại.
"Bảo Châu, Ninh Vũ Phi hai cậu quen nhau đã bao lâu rồi, cậu nhóc này đúng là có diễm phúc lớn! Một chàng trai cùng sống với những đại mĩ nhân như các cậu khiến tôi ngưỡng mộ lắm đó!" Tề Diễm Hân nói.
"Quen nhau mới được một thời gian thôi! Cậu ấy vẫn đang còn là pháp y của Cục Cảnh sát, hỗ trợ chúng tôi rất nhiều trong công việc. Lần này, chỉ là do có một tên sát thủ ẩn danh muốn ám sát cậu ấy nên tôi phải bảo vệ cậu ấy thôi."
"Nhưng kỹ năng của Ninh Vũ Phi tốt mà, cậu ấy luyện tập như thế nào, cậu thật sự không có chút tìm hiểu nào về đời sống riêng tư của cậu ấy sao?"
"Đang yên đang lành tôi đi tìm hiểu đời sống cá nhân của cậu ấy làm gì? Nếu như có thứ cần phải điều tra thật đi chăng nữa, tôi cũng sẽ công bằng mà điều tra."
Tề Diễm Hân hỏi nhỏ: "Không lẽ cậu không có một chút hoài nghi về thân phận khác của Ninh Vũ Phi sao? Kiểu như luôn luôn lấp liếm các cậu, tại sao sống chung với Giang Vị Noãn bọn họ, mà không thu lấy bất kì một khoản chi phí nào… Bảo Châu cậu chưa từng có chút nghi ngờ nào sao?"
"Tề Diễm Hân, có phải cậu đang nghi ngờ Ninh Vũ Phi có bí mật gì đó mà không thể nói ra đúng không?" Lăng Bảo Châu hỏi lại Tề Diễm Hân.
"Cậu thật sự không có cảm giác gì khác sao?"
"Không! Tôi ít nhiều gì cũng có hiểu được một chút về Ninh Vũ Phi, cậu ấy sẽ không làm mấy chuyện kiểu đó đâu."
Trước đây, Lăng Bảo Châu có thể có chút thành kiến đối với Ninh Vũ Phi, nhưng sau sự việc Ninh Vũ Phi không màng hiểm nguy để cứu cô ta lần trước, những định kiến trước đó cũng tan theo mây khói rồi.
"Tề Diễm Hân, cậu có lẽ có chút ngờ vực Ninh Vũ Phi, nhưng tôi thì vẫn tin cậu ấy. Bởi vì lần trước cậu ấy đã cứu tôi, cũng chính vì cứu tôi mà Ninh Vũ Phi suýt chút nữa là mất mạng đó."
"Ninh Vũ Phi cứu mạng cậu, lại còn suýt mất mạng ư?" Tề Diễm Hân nhíu mày.
"Ừ!"
Điều này càng khiến Tề Diễm Hân không thể không đặt nghi vấn về tình báo của tổ chức mình. Ninh Vũ Phi vì cứu mạng một nữ cảnh sát mà gặp nguy hiểm đến tính mạng? Điều này vốn không giống như tình báo đưa tin về.
"Tề Diễm Hân, sao cậu có vẻ thần hồn nát thần tính như vậy, lại còn phải cảnh giác với một cảnh sát như tôi?" Lăng Bảo Châu hỏi một cách bất đắc dĩ.
"Tôi như thế này không phải là lo sợ cậu sẽ rời đi đó sao? Cậu còn là chị em tốt của tôi nữa. Nếu cậu không ở cùng thì tôi phải làm sao đây? Đi nào, đưa cậu đi xem ít quà nè."
Tề Diễm Hân kéo tay Lăng Bảo Châu, hai người cùng bước lên tầng.
…
Trong lúc Ninh Vũ Phi ở trường, có nghe một đám người đang bàn tán về chuyện Lục Phong Thành.
"Tên này thì ra vẫn chưa chết."
“Tối qua ngã nghiêm trọng đến như thế mà vẫn không chết, đúng là mệnh lớn, bản thân đúng thật gặp không ít rắc rối.”
"Ninh Vũ Phi, sự việc tối qua có phải là…?" Trần Thành Hào ghé tai hỏi nhỏ.
"Không phải, ăn đi!"
"Ồ ồ!" Tối hôm qua có thể là kẻ giết người, Ninh Vũ Phi tuyệt nhiên sẽ không nói ra.
Dù sao cũng có thể liên quan đến nhà họ Lục, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua mình, chỉ là những rắc rối ấy sẽ đến lúc nào mà thôi.
Cả ngày hôm nay Ninh Vũ Phi không hề có tâm trạng lên lớp, đến tiết thứ hai của buổi chiều, anh trốn học bỏ về nhà.
Tại biệt thự lúc này, Tề Diễm Hân ra khỏi phòng, mở cửa phòng Lăng Bảo Châu và thấy người chị em của mình đang ngủ.
Cô ta bắt đầu hướng đến phòng của Ninh Vũ Phi. Một căn phòng sạch sẽ, không một chút lộn xộn nào. Một căn phòng của một chàng trai, không có giúp việc dọn dẹp mà vẫn giữ được sạch sẽ, gọn gàng như này thật khiến người ta ngạc nhiên.
"Cái tên Ninh Vũ Phi này là một con người có cuộc sống riêng rất kỉ luật"
Nhưng càng như vậy, Tề Diễm Hân lại càng cảm thấy Ninh Vũ Phi bí ẩn. Chỉ e rằng, muốn biết rõ một con người có cuộc sống riêng kỉ luật ấy rốt cuộc thâm tâm ẩn chứa những gì u ám, đen tối lại là một điều vô cùng khó.
Tề Diễm Hân mở tủ quần áo của Ninh Vũ Phi, bên trong chỉ có mấy bộ đồ vest và đồ mặc hàng ngày.
Những đồ dùng khác của Ninh Vũ Phi đều trống rỗng, không tìm ra được thứ mà cô ta muốn tìm.
Bước vội vào nhà tắm của Ninh Vũ Phi, trên kệ cũng chỉ có những vật dụng cần thiết của nhà tắm như: khăn tắm, khăn mặt, xà phòng, bàn chải,...
"Làm thế nào mà… một người đến sữa rửa mặt hay những đồ dùng chăm sóc da còn không có, mà khuôn mặt Ninh Vũ Phi lại có thể mịn màng, sáng láng đến vậy?"
Tề Diễm Hân vốn nghĩ da mặt Ninh Phi Vũ đẹp như vậy nhất định là do sữa rửa mặt, đồ dùng dưỡng da đắt tiền, kết quả đến một lọ cũng không có.
Điều này càng tăng thêm những hoài nghi của cô ta đối với Ninh Vũ Phi. Có phải Ninh Vũ Phi còn có chỗ ở nào khác nữa chăng?
"Ô! Đây là…?"