“Chúng ta tìm một chỗ nào đấy cất đồ rồi sau đó giúp cậu bé nhé!”
“Được!”
Khi Ninh Vũ Phi đang nắm tay cậu bé bước đi thì đột nhiên có một người đi tới giật lấy tay cậu bé.
“Á á!” Cậu bé giãy giụa.
Đó là một người phụ nữ mập mạp, trên người đeo toàn đồ vàng bạc giả, bà ta rất hung dữ nắm lấy cậu bé và muốn hành hung.
Ninh Vũ Phi kéo cậu bé ra phía sau người mình, hỏi: “Cô là ai? Cô với đứa trẻ này có quan hệ gì?”
“Cậu là ai chứ? Đây là con trai tôi. Tôi làm gì thì liên quan gì đến cậu.” Người phụ nữ nhìn chằm chằm nói.
“Hả? Cô nói đứa trẻ này là con của cô ư? Thế cậu bé tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, cậu bé đang xảy ra chuyện gì, cô có biết không?"
Người phụ nữ mập mạp kia làm sao mà biết được chứ, nhưng cô ta vẫn rất tự tin nói: “Con của tôi không cần cậu quan tâm, mau thả nó ra đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
“Hừ, thật nực cười! Cô là mẹ mà đến cả những thứ cơ bản nhất như tên tuổi của con trai mình mà cô còn không biết ư? Cô nghĩ ai cũng ngốc như cô chắc?”
Cô ta cãi không lại Ninh Vũ Phi, quay sang nói với cậu bé: “Đứa con bất hiếu này! Mẹ vất vả nuôi mày khôn lớn, giờ mày lại bỏ đi như thế này à? Mau lại đây ngay, nếu không về nhà sẽ biết tay mẹ!”
Cậu bé nấp sau lưng Ninh Vũ Phi với một vẻ mặt đầy sợ hãi.
Mặc dù không thể nói, nhưng cậu bé đã trốn ra ngoài lâu như vậy rồi, nếu lần này cậu bé quay về, nhất định sẽ bị ăn đòn.
Với lại, lần này cậu bé đã lấy hết can đảm để đi tìm sự giúp đỡ cũng là vì em gái đang bị bệnh rất nặng và cần được chữa trị kịp thời.
“Đừng sợ! Có anh ở đây cô ta không dám làm gì em đâu, yên tâm nhé!” Ninh Vũ Phi xoa đầu cậu bé.
Cảm thấy không thể cứu vãn được tình hình, người phụ nữ kia nằm lăn ra đất hét lớn: “Ôi con trai tôi, có người bắt cóc con trai tôi rồi, mọi người lại đây mà xem, cứu tôi với!”
Từ phía chợ, mọi người đổ xô ra xem có chuyện gì.
“Cứu tôi với, có người bắt cóc con trai tôi rồi, ôi con trai tôi.” Người phụ nữ kia nước mắt giàn giụa, nhìn vào ai cũng tưởng con trai cô ta bị bắt cóc thật.
“Thằng nhóc kia, sao mày lại ăn hiếp người ta, còn dám bắt cóc con người ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này hả?” Một người đàn ông nói.
“Còn không mau thả đứa trẻ ra đi, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Một ông lão lên tiếng: “Nhiều lời với bọn buôn người này làm gì, phải dạy cho nó một bài học!”
“Đúng!”
Mọi người xung quanh cầm theo gậy tiến lại gần muốn đánh Ninh Vũ Phi.
Chứng kiến cảnh đó, Tề Diễm Hân cũng đã nhìn ra tính nghiêm trọng sự việc này. Tất cả mọi người ở đây đều rất ghét bọn buôn người nên người phụ nữ mập kia đã lợi dụng điều đó.
Ninh Vũ Phi nổi nóng, hét lên: “Có dám thử không?”
Cơn thịnh nộ này của Ninh Vũ Phi khiến ai nấy cũng giật mình, không dám tiến đến.
Bây giờ Ninh Vũ Phi đã hiểu tại sao trước đây cậu bé đi tìm người giúp đỡ đều không có kết quả. Người bình thường khi đối mặt với tình huống thế này đều sẽ từ chối việc trở thành một người tốt, cái mà họ quan tâm đầu tiên là sự an toàn của họ mà thôi.
Sự thiếu hiểu biết của những người này rất dễ bị những kẻ buôn người lợi dụng.
“Vũ Phi, chúng ta phải làm gì bây giờ, hay để tôi gọi cảnh sát?”
“Không phải lúc này. Cảnh sát đến cũng không kịp bắt bọn buôn người đó nữa. Tôi có thể tự mình giải quyết.”
Ninh Vũ Phi để cậu bé đứng lên phía trước và nói với mọi người: "Ai trong chúng ta cũng rất ghét những kẻ buôn người, nhưng bây giờ kẻ buôn người đang ở bên cạnh và mấy người thậm chí còn không biết điều đó. Người phụ nữ này cứ khăng khăng đứa trẻ này là con trai của cô, nhưng ngay cả tên của cậu bé cô ta cũng không biết.”
“Đây là con trai của tôi, tại sao tôi phải nói cho một người ngoài như cậu?” Người phụ nữ mập mạp vẫn rất tự tin.
“Đợi một lát mọi người sẽ biết thôi.”
Sau khi nói xong, Ninh Vũ Phi liền bảo cậu bé mở miệng ra và vạch những vết sẹo trên người cậu bé cho mọi người xem.
Ai nấy cũng tròn mắt kinh ngạc, và điều tàn nhẫn nhất có lẽ là lưỡi của cậu bé, nó đã bị cắt đứt.