Ngay khi trò chơi bắt đầu, Ninh Vũ Phi nhanh chóng đi tìm Giang Vị Noãn, sau đó cho bọn họ mỗi người một đấm.
"Mấy người này ở đâu ra, sao tự nhiên đi gây sự vô lý như vậy?” Giang Vị Noãn nói.
"Không rõ nữa, mặc đồ trắng, không biết có phải người chơi hệ IT không?"
Ninh Vũ Phi ở trước mặt bọn họ múa may quay cuồng, Lăng Bảo Châu thấy vậy nói, "Não tên này có vấn đề thì phải, bắt đầu lên cơn rồi."
Tiến vào phần nhảy dù, Giang Vị Noãn hỏi: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Chúng ta trực tiếp nhảy xuống căn cứ được không?"
"Cũng được!"
Giang Vị Noãn và những người khác nhảy xuống khu quân sự.
Ninh Vũ Phi có chút mờ mịt: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Thành phố 1, nơi đó hẳn sẽ không có ai."
“Được rồi, tất cả theo Ngô Minh đi.” Ninh Vũ Phi nhấp chuột làm theo.
Bọn họ nhảy xuống thành phố 1, vốn tưởng rằng không có người nên cũng chẳng chú ý, ai ngờ một cặp đôi rơi xuống ngay trước mặt bọn họ.
Vừa thấy vậy, Ngô Minh đã hét lên: "Mau tìm súng, nhanh lên."
Ninh Vũ Phi hạ cánh trong một kho hàng, anh nhanh chóng nhặt được một khẩu AK, một người chơi khác đến thấy vậy liền nhanh chóng đấm tới tấp vào nhân vật game của anh.
"Thật hung hăng!"
Còn chưa đấm được mấy cái thì đã bị Ninh Vũ Phi dùng súng knock out.
“Anh trai, anh trai, đừng giết em, em sai rồi.” Người đàn ông ngã dưới đất vội bật mic cầu xin sự thương xót.
"Không có cửa đâu!"
Ninh Vũ Phi trực tiếp loại anh ta khỏi cuộc chơi thì giọng Diêu Dư truyền đến: "Cứu, tôi bị bọn họ đuổi theo, làm sao bây giờ?"
"Diêu Dư, sao cậu chạy xa thế, bọn tôi tới ngay đây."
"Nào, đi cứu đồng đội thôi!"
Cũng không biết Trần Thành Hạo đang làm gì, hai người liền đi cứu viện Diêu Dư trước.
Ninh Vũ Phi mở loa tất cả liền nghe thấy tiếng đối phương nói: "Ở đây có một em gái nhỏ đi lạc này, bọn họ giết một người của team mình như vậy cũng phải đáp lễ một chút mới được."
Diêu Dư dựa vào địa hình mà chạy tới, tiếng súng phía sau phát ra không ngừng.
"Trần Thành Hạo, cậu đang làm gì vậy hả, vợ của cậu bị người ta đuổi giết, còn không mau đi cứu?"
Trần Thành Hạo lúc này vẫn nằm ở trên mái nhà, không một chút cử động, giống như bị afk.
"Tới nơi rồi!"
Ninh Vũ Phi nhìn đám người đuổi bên kia nói: "Ngô Minh, cậu canh ở đây, tôi luồn ra phía sau tấn công bọn họ, ok không?"
"Ừ, cẩn thận một chút."
"Được!"
Ninh Vũ Phi đi lên đỉnh một tòa nhà rồi trực tiếp nhảy xuống, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ ngồi xem livestream về mấy trận đấu giải, nên với trò này cũng coi như có chút hiểu biết.
Sau khi đi được một đoạn đường, anh cũng thấy ba người kia.
Họ đang bao vây hội đồng Diêu Dư, còn Trần Thành Hạo thì vẫn nằm trên mái nhà phơi nắng.
"Diêu Dư, nằm xuống.” Ngô Minh nói xong liền bắn đối phương.
Diêu Dư vẫn còn một ít máu nằm bò trên mặt đất, nhẹ nhàng di chuyển đến nơi an toàn.
Lúc này, cơ hội của Ninh Vũ Phi cũng đến, chỉ cần anh nhảy xuống là có thể đánh lén đối thủ.
"Ninh Vũ Phi, tôi không có đạn, còn cậu thì sao?"
"Không sao, để tôi!"
Ninh Vũ Phi cầm lấy AK nhảy khỏi chỗ ẩn nấp, bất ngờ đánh úp kẻ địch.
"Hack… cậu thật ngạo mạn… trực tiếp nhảy từ đâu tới đánh lén..." Một giọng nói đầy không phục vang lên.
"Tố cáo, ở đây có người hack, nhất định phải report..."
"Tên áo trắng này, đúng là dùng hack mà, trực tiếp xử được cả 3 một lúc."
Giọng nói của người trong đội ngũ này còn khá non, dường như đối phương là trẻ con, còn tưởng rằng Ninh Vũ Phi sử dụng phần mềm thứ ba.