Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 405:




Năm tên đàn em kia vốn dĩ muốn lập tức xông lên nhưng chỉ nhìn như vậy thì đã sợ.
Bởi vì đại ca của bọn họ đã bị thương và đang nằm trong tay Ninh Vũ Phi, ai bước lên chắc sẽ ăn trước một phát súng.
“Đừng, đừng bắn...”
Ầm!
Ninh Vũ Phi ra tay không chút lưu tình bắn một phát vào đùi người đàn ông cao to.
“A...” Cái mũi của người đàn ông cao to bị Ninh Vũ Phi đánh cho chảy máu ròng ròng, bây giờ trên đùi lại bị thương như vậy lại càng đau đến muốn chết.
“Bây giờ tôi có tư cách gặp Lục Văn Thanh hay không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đợi, đợi chút... Tôi gọi cho anh ta ngay bây giờ, đừng nổ súng.” Người đàn ông cao to trong phút chốc cũng không thể làm cao gì nữa, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Văn Thanh.
Chịu đựng cơn đau dữ dội trên đùi, nói: ”Cậu chủ, Ninh Vũ Phi muốn gặp cậu.”
Ninh Vũ Phi một tay giật lấy điện thoại, nói: ”Cậu chủ Lục đúng không, chúng ta gặp mặt đi, nếu như anh cứ tiếp tục làm như vậy thì làm sao mà tôi sống yên ổn được đây?”
Nói xong thì trực tiếp dập máy, đem điện thoại di động ném cho người đàn ông cao to, chờ đợi Lục Văn Thanh đến.
Lúc này Lục Văn Thanh đã gào thét như sấm, quát: ”Bây giờ gọi tất cả mọi người, giết chết cái thằng Ninh Vũ Phi đó đi, nhanh lên.”
“Dạ!”
Sau nửa giờ, Lục Văn Thanh mang theo hơn mười tên vệ sĩ áo đen tay cầm súng đi đến nhà máy bỏ hoang.
“Cậu chủ, còn muốn đi tiếp sao?”
“Giết là được, chỉ là một tên nhóc con lông còn chưa một đủ thì không xứng để nói chuyện với tôi.” Lục Văn Thanh nói.
“Rõ!”
Mười tên vệ sĩ xông tới, mà Ninh Vũ Phi ở trong này cũng đã thấy hết tất cả, xem ra đối phương thật sự là muốn dồn mình vào chỗ chết đây mà.
Nếu quả như thật sự đã tra ra được mình chính là người đã đẩy Lục Phong Thành ngã xuống sườn núi kia thì chắc là đối phương đã sớm hành động mà không phải là chờ tới bây giờ.
Có thể nói cái tên Lục Văn Thanh này đúng thật là một người ác độc, ít nhất thì không phải kiểu như tên nhải nhép Lục Phong Thành kia có thể so sánh được, cho dù là về tâm cơ hay là về thủ đoạn thì cũng không thể nào so sánh nổi.
Sau khi nhóm người kia xông lên thì người đầu tiên liền bị Ninh Vũ Phi trực tiếp đánh chết.
Đạn bắn trúng giữa trán, ngã xuống trên bậc thang.
“Đối phương có súng, mấy người các người đi bên kia thang lầu, nghe theo mệnh lệnh của tôi, không cần để cho cậu ta sống.”
“Rõ!”
Mười người chia làm ba nhóm, từ từ tiếp cận với Ninh Vũ Phi chỗ tầng thứ nhất.
Kết quả là ba người phía trên vừa mới đến gần thì có một người liền nhảy xuống tới, bọn họ theo bản năng liền nổ súng.
Đùng đùng đùng!
Thế nhưng người mà bọn họ đánh chết lại đâu phrai là Ninh Vũ Phi, mà đó chính là tên đồng bọn của bọn họ trước đó.
“Đáng chết, thấy rõ là người nào thì hãy đánh, không được ngộ thương người một nhà.”
“Đã rõ!”
“Một hai ba... Lên!”
Người ở cả ba nhánh liền xông lên cùng một lượt, nhưng vẫn không nhìn thấy Ninh Vũ Phi, mà ở giữa sân, lại có mấy người nằm rạp trên mặt đất.
“Người đâu?”
“Làm sao lại biến mất được?”
Đám người nhìn quanh bốn phía, người vừa rồi người rõ ràng còn đang ở đây, bây giờ tại sao lại không thấy đâu nữa rồi, chẳng lẽ...
Có người chú ý tới mấy đồng bọn đang hôn mê, thận trọng đi qua xem xét, ngoại trừ người bên phe mình ra thì không hề thấy bóng dáng của Ninh Vũ Phi.
Bọn họ còn tưởng rằng Ninh Vũ Phi cũng đang giả chết muốn lừa bịp cho qua chuyện, nhưng kết quả lại không có.
“Nhìn bọn họ xem đã chết hay chưa?”
Mấy người vừa lật mấy người trên đất lại thì lại thấy được bọn họ đang đè lên mấy cái bao đang đựng cái gì đó lại, mặt trên còn có kíp nổ.
Đùng đùng đùng!
Đồ vật bị mấy cái bao đó bao lại lập tức nổ tung, nhưng lại không có bất kỳ lực sát thương gì, bên trong túi vậy mà lại là vôi.
Theo vụ nổ, mười mấy người toàn bộ đều bị vôi bao phủ, đôi mắt của nhiều người bị vôi rớt vào, hai mắt đau rát.
“A...”
“Ôi mắt của tôi, đôi mắt của tôi, nước...”
Trong lúc nhất thời, bọn họ đã vô cùng hoảng loạn, mà Ninh Vũ Phi từ mép tầng trên nhảy xuống, khóe miệng giơ lên, nổ súng trực tiếp đánh giết.
Đùng đùng đùng!
Những tên vệ sĩ này căn bản còn chưa kịp tìm ra Ninh Vũ Phi thì đã trực tiếp ngã gục.
Về phần những vệ sĩ có thể thấy được còn lại, còn chưa kịp chạy tới chỗ của Ninh Vũ Phi thì cũng ngã gục theo tiếng súng luôn.
Ninh Vũ Phi không chút lưu tình, nếu như đối phương muốn giết mình thì cần phải chuẩn bị tốt tâm lý bị mình giết lại, không có đúng sai, chỉ có đánh nhau.
Sau khi bắn hết đạn trong tay, Ninh Vũ Phi lại tiếp tục nhặt cây súng trên đất lên tiếp tục bắn.
Hơn mười tên vệ sĩ ngã gục trên đất đã không còn sự sống.
Đây chính là, giết người thì phải chuẩn bị tốt bị người ta giết lại.
Lục Văn Thanh đang ở bên dưới nghe được phía trên truyền đến tiếng súng liên tiếp liền gấp gáp hỏi: ”Chuyện gì xảy ra, nhiều người như vậy còn không giải quyết được một tên sinh viên hay sao?”
Lái xe đang không ngừng dùng tai nghe kêu gọi mấy tên đồng bọn trên lầu, thế nhưng không một ai đáp lại.
Tình huống như vậy chỉ có thể nói rõ một điều, bọn họ toàn bộ đều đã chết hết…
“Ông chủ, bọn họ đều đã chết hết cả rồi!”
Đùng!
Đột nhiên, một viên đạn bắn thẳng vào trên đầu xe, Lục Văn Thanh nhìn thấy Ninh Vũ Phi xuống tới thì sốt ruột nói: ”Đi mau, đi mau.”
Grừ!
Sau khi chiếc xe nổ máy, Ninh Vũ Phi liên tục bắn mấy phát, thế nhưng đạn đều bị tấm kính đó dội ra.
“Kính chống đạn?”
Ninh Vũ Phi dù sao cũng chỉ có một mình, không có khả năng đuổi theo kịp một chiếc xe, vả lại khoảng cách cũng quá xa.
“Lục Văn Thanh, xem như anh mạng lớn.” Anh lau hết toàn bộ dấu vân tay trên súng, ném qua một bên sau đó rời đi.
Anh vừa mới rời đi không lâu thì một người đứng nấp ở đằng xa nãy giờ đi đến, chính là Tề Diễm Hân.
Sau khi Tề Diễm Hân nhìn thấy Ninh Vũ Phi rời đi thì liền theo sát phía sau, nhưng không nghĩ tới ngoại trừ cô ra thì vẫn còn có những người khác theo dõi Ninh Vũ Phi.
Dẫn đến chuyện Ninh Vũ Phi không để ý đến Tề Diễm Hân cũng là một trong số những người theo dõi anh.
“Ninh Vũ Phi vậy mà cũng bị những người khác truy sát, tên nhóc này rốt cuộc đã làm gì mà đắc tội nhiều người như vậy?”
Tề Diễm Hân đi vào nhà máy bỏ hoang, nhìn thấy hơn mười thi thể trên mặt đất.
Không khỏi hít sâu một hơi, cô ta thậm chí còn tự hỏi rằng người đã làm ra chuyện này đúng thật là Ninh Vũ Phi hay sao, chính là cậu nhóc nông thôn mang theo nụ cười ngây thơ kia sao?
Đây chính là hơn mười mạng người, cho dù chúng chết đi cũng chưa hết tội, nhưng Ninh Vũ Phi lại có thể không lưu tình chút nào giết chết bọn họ, điều này vốn cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
“Tên Ninh Vũ Phi này, chẳng lẽ thật sự chính là…”
Trong lòng Tề Diễm Hân vẫn cực kỳ xoắn xuýt như cũ, thời gian mà tổ chức cho mình cũng không nhiều lắm.
Ở một bên khác, Ninh Vũ Phi đi tìm người đến xử lý đám thi thể một chút, nhưng là kỳ quái chính là anh lại không thể gọi điện thoại được cho Vân Liên.
Thế là anh lại gọi qua thêm một lần nữa, điện thoại được bắt máy: ”Chị Liên, tôi muốn nhờ chị giúp chút một chuyện có được không?”
Nhưng Vân Liên không nói gì, trực tiếp dập máy.
Ninh Vũ Phi không nói nên lời, chẳng lẽ là ở tổ chức lại có chuyện gì gấp gáp hay sao.
“Thôi đi, nơi này vắng vẻ như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì đâu!”
Sau khi rời khỏi nơi đó, Ninh Vũ Phi ngồi trên một chiếc xe buýt về tới biệt thự.
“Vũ Phi, Vũ Phi, cậu có thể dạy tôi đàn đoạn dương cầm này có được không?” Tư Đồ Y Nhạn sốt ruột nói.
“Không thành vấn đề, có điều cả người tôi toàn mồ hôi bẩn quá, tôi đi lên tắm rửa một chút rồi xuống.”
Sau khi tắm rửa xong, Ninh Vũ Phi đi xuống hỏi: ”Chỗ nào đâu, để tôi xem một chút?”
“Ừ, cậu xem đi!”
Ninh Vũ Phi nhận lấy nhạc phổ nhìn một chút: ”Cô đàn thử một chút cho tôi xem?”
“Ừ!”
Đôi tay tinh xảo của Tư Đồ Y Nhạn lướt trên phím dương cầm, tiếng nhạc thánh thót vang lên, nước chảy mây trôi, không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Thế nhưng mà đến chỗ cái đoạn mà cô ấy nói kia thì rõ ràng là tiết tấu không đúng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.