Ninh Vũ Phi lặng lẽ trèo lên, xem ra thật sự có người đã rơi vào tay mấy tên này.
Vậy thì anh ta chắc sẽ biết được vị trí hiện tại của Vân Liên.
Sau khi tiến về phía trước được một lúc, Ninh Vũ Phi tiến vào một căn phòng, một người đàn ông đã mất một cánh tay đang bị treo ngược bên trong đó.
Đây không phải là Hàn Ngục, một trong bốn vị đường chủ thuộc hạ của Vân Liên sao, Ninh Vũ Phi không có ý kiến gì về mấy người anh em này, dù sao thì người ta cũng thực sự trung thành với Vân Liên.
“Này, tỉnh lại đi!”
Hàn Ngục bị treo ngược lên, trên người đầy những vết bầm tím vì bị đánh, nhưng vì ông ta là một người luyện võ da thô thịt dày, tất cả chỉ là vết thương ngoài da nên cũng không quá nghiêm trọng.
Hàn Ngục sau khi bị Ninh Vũ Phi vỗ vỗ mấy cái liền mở mắt ra, có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ Ninh, sao cậu lại ở đây, lẽ nào cậu cũng phản bội đại tỷ rồi sao?”
“Yên lặng chút đi, bây giờ tôi sẽ đặt ông xuống, còn đi được không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Tôi dựa vào đâu mà tin tưởng cậu!”
“Này này này, ông có thể nghi ngờ bất kì người nào, nhưng không thể nghi ngờ tôi, tôi phản bội chị Vân Liên thì có ích lợi gì cơ chứ.” Ninh Vũ Phi cạn lời.
Hàn Ngục nghĩ ngợi một lúc, Ninh Vũ Phi đích thực không phải là người của Thiên Hội, quả thực không cần thiết phải phản bội Thiên Hội, nói: “Không có vấn đề gì, vẫn có thể đi.”
“Được!”
Ninh Vũ Phi thả Hàn Ngục xuống, chỉ thấy toàn thân ông ta đều là máu, mặt đầy tức giận nói: “Ninh Vũ Phi, tay của tôi bị trật khớp rồi, giúp tôi một chút đi?”
“Ông cố chịu đựng đi!”
Tên này đúng là một kẻ tàn nhẫn, trực tiếp cắn răng chịu đựng cho qua.
Loại đau khổ này thực sự chẳng là gì cả, trước đây tay của ông ta không cẩn thận đánh trúng Vân Liên, Hàn Ngục vậy mà quả quyết chặt bỏ đi cánh tay của chính mình.
Chỉ không biết rằng tại sao một người tàn nhẫn như vậy lại cam tâm tình nguyện đi theo Vân Liên.
“Cậu chủ Ninh, cảm ơn rất nhiều.”
“Đi thôi, nơi này không thích hợp ở lại lâu, còn có người nào nữa không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Hàn Ngục nói: “Không có, các anh em đều bị hai tên phản bội còn lại đưa đi rồi.”
“Ừm, rời khỏi nơi này trước đã!”
Bởi vì không ai có thể ngờ đến Hàn Ngục sẽ được người khác đến cứu đi, cho nên phòng thủ cũng không quá nghiêm mật, hai người thuận lợi đi đến dưới tường vây.
“Ông qua được không?”
Tường vây rất cao, có khi cao đến gần năm thước, hơn nữa không có bất cứ chỗ nào có thể trèo lên được.
Hàn Ngục có chút không thể tin nổi, hỏi: “Chẳng lẽ cậu đi vào từ chỗ này à, cao như vậy sao?”
“Không có gì, tôi ném ông ra ngoài.” Ninh Vũ Phi một tay nắm lấy dây thắt lưng đằng sau Hàn Ngục, dùng lực một chút liền ném ông ta ra ngoài.
Thấy bản thân bị ném một cách nhẹ nhàng như vậy, trong lòng Hàn Ngục thốt lên một câu: “Mẹ kiếp!”
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn thấy bốn phía không có người, lùi lại hai bước liền xông tới, một chân giẫm lên trên tường, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng trèo ra ngoài.
Xung quanh tối đen như mực không thể nhìn thấy Hàn Ngục, kinh ngạc hỏi: “Ông Hàn, ông ở đâu rồi?”
“Cậu chủ Ninh, tôi ở chỗ này.”
Hàn Ngục nhếch nhác chui ra từ thùng rác, trên người toàn ra cơm thừa canh cặn, toát ra một mùi hôi thối nồng nặc.
“Lần sau tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, đi thôi!”
“Đi!”
Hai người rời đi không chút tiếng động.
Trong hội cao cấp ở bên kia.
Một người đàn ông có khuôn mặt vuông chữ điền đang hút thuốc và đùa giỡn với người phụ nữ trong lòng.
Một người đàn ông tiến vào, nói: “Anh Long, không hay rồi, Nhà hàng Tụ Tiên ở bên kia truyền tin tới rằng tên Ninh Vũ Phi kia đã xuất hiện rồi.”
“Không phải tình báo nói Ninh Vũ Phi chỉ là một đứa học sinh thôi sao, thủ tiêu là xong rồi, còn cần phải báo cáo sao?” Đao Long khinh thường.
“Nếu như có thể dễ dàng thủ tiêu thì tốt rồi, anh ta không những đánh hai người của chúng ta bị thương mà còn trốn thoát được rồi.”