Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 413:




Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, tập trung tinh thần đem ngân châm ghim vào mỗi huyệt vị.
Nửa giờ sau, chân mày to của Vân Liên nhíu chặt lại, mồ hôi rơi từng giọt xuống, toàn thân chuyển sang màu đỏ bừng.
“Cậu chủ Ninh, đại tỷ hình như rất đau đớn kìa?” Trương Mai Dung sốt ruột hỏi.
“Đây là hiện tượng bình thường, dưới sự kích thích của ngân châm huyệt vị nàng bắt đầu làm việc, thải trừ độc.” Ninh Vũ Phi không nhanh không chậm nói.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, khóe miệng Vân Liên dần có máu đen chảy ra.
“Lau sạch giúp chị ấy đi.”
“Được!” Trương Mai Dung lần lượt lau sạch máu đen Vân Liên nhổ ra.
Ninh Vũ Phi bên cạnh nhíu mày quan sát, trong lòng hy vọng Vân Liên có thể gắng gượng được, bản thân bộ châm pháp này tên là Châm pháp Cửu Dương, chuyên dùng để giải độc.
Bởi vì lần này trúng độc tương đối nặng, cho nên anh đã tăng thêm mức độ kích thích cho châm pháp.
Quá trình giải độc kéo dài mãi đến khi trời bên ngoài sáng trưng, Vân Liên mới phun ra máu tươi.
Thấy vậy Ninh Vũ Phi cầm tay bị trúng độc của cô ấy lên xem xét một chút, trước dấu hiệu ứ máu đen khi trúng độc đã biến mất, chỉ còn lại một vết thương nhỏ.
“Được rồi!”
Ninh Vũ phi lấy toàn bộ ngân châm ra ném vào chậu nước, rất nhanh nước liền chuyển thành màu đen của chất độc.
“Loại độc này thật đáng sợ.” Lòng Trương Mai Dung vẫn còn hơi sợ hãi nói.
“Chỉ có thể nói mạng của chị Liên chưa đến lúc tuyệt, hôm nay độc tố đã thải ra hết, chị giúp chị ấy lau người một chút, tôi đi ra ngoài trước.”
“Được!”
Mới vừa mở cửa đi ra ngoài cửa, mọi người liền sốt ruột xông đến hỏi thăm tình huống.
Ninh Vũ Phi nói: “Yên tâm đi, độc tố đã được giải hết, đại tỷ mấy người rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Nghe vậy, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như Vân Liên chết thật, như vậy thế lực của nhà họ Vân chắc chắn sẽ một đi không trở lại.
Một lát sau, Trương Mai Dung đi ra nói: “Đại tỷ đã tỉnh rồi, cậu chủ Ninh, đại tỷ muốn gặp cậu.”
“Ừ.”
Ninh Vũ Phi đẩy cửa ra đi vào, đến bên người Vân Liên, cười hỏi: “Chị Liên, chị thấy thế nào?”
“Tôi ổn rồi, cảm ơn!” Vân Liên đáp lại, thở dài nói: “Vũ Phi, cảm ơn cậu đã cứu tôi lần nữa, đợi chút nữa tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu đi, cậu không cần nhúng tay vào chuyện này.”
“Chị Liên, bây giờ chị khoan hẵng nói mấy lời như thế, lấy năng lực hiện tại của chị thì không thể nào lật ngược tình thế được, yên tâm đi, tôi sẽ không ngồi nhìn đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
“Nhưng mà...”
Ninh Vũ Phi không để cho Vân Liên có cơ hội cự tuyệt, nói: “Không có nhưng nhị gì hết, tôi luôn nhờ Liên tỷ chăm sóc, tôi cũng không muốn nhìn thấy Liên tỷ rơi vào nguy hiểm, tin tưởng tôi.”
“Cảm ơn, lúc trước chi ba của cậu đã giúp tôi, bây giờ đến cậu, tôi thấy thật hổ thẹn đến với hai chị em cậu.”
“Không đâu, nghỉ ngơi cho tốt!”
“Ừ!”
Bởi vì bây giờ nhà họ Vân gặp phải nguy cơ, Vân Liên kiên trì muốn giao phó cho mọi người một ít chuyện.
Khi biết được Chu Tước Đường và Hắc Hổ đã phản bội, trong lòng mọi người ai cũng ngập tràn hận ý.
Sau khi thương nghị một lát, Vân Liên chuẩn bị tìm kiếm sự trợ giúp của nhà họ Lý ở khu tây, nhưng vẫn còn một vấn đề, đó là nhà họ Lý chưa hẳn sẽ đồng ý.
Mọi người thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả, Ninh Vũ Phi mới nói: “Như vậy đi, chuyện này chúng ta tự mình hoàn thành liền xong, chỉ một tên Đao Long thôi mà, không lớn lao gì, theo như lời mọi người nói thì chỉ là một hang ổ sao chép.”
“Nhưng bên cạnh Đao Long lại có sáu vị cao thủ, thực lực gần như ngang bằng với Thanh Long, chúng ta khó mà chống đỡ.” Vân Liên nói.
“Không sao, chuyện đánh nhau cứ giao cho tôi là được, còn những người khác, chị giải quyết sao tốt là được, hơn nữa đây còn là địa bàn của mọi người, chẳng lẽ có người còn hiểu hơn so với mình sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.