Hiện tại người phản bội Vân Liên đã được tập trung lại toàn bộ, bọn họ không biết vì sao đột nhiên Đao Long gọi mình đến đây để làm gì.
Nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ giờ phút quan trọng này gọi mình đến hẳn không phải là chuyện tốt lành gì, bởi vì trong số này ai cũng đã từng là người của Vân Liên.
Tổng cộng có mười người phản bội Vân Liên đứng đây, nhìn cửa phòng họp đóng kín, thêm mấy người Đao Long và sáu cao thủ có thể sánh ngang với Thanh Long, không phải là người cùng tầng lớp với mình.
Mấy người xúm vào nhau đứng dẹp sang một bên, Ninh Vũ Phi dùng điện thoại di động điều khiến cửa phòng họp đóng kín lại từ xa.
Người bên ngoài liền kinh ngạc: “Ô, chuyện gì xảy ra thế, mình còn chưa đi vào sao đã đóng cửa rồi.”
“Đi vào thì có tốt lành gì, bên trong đều là người không dễ trêu chọc.”
“Cũng phải!”
Trong phòng họp liền yên tĩnh lại, có thể nói là nghe được cả tiếng kim rơi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Một lát sau, cuối cùng Đao Long cũng đến, mang theo năm tên đàn em của mình tiến vào, hút xì già ngồi trên vị trí cao nhất.
Đao Long tới thì không nói gì mà cứ tiếp tục hút thuốc, bình tĩnh nhìn mọi người.
Mấy phút sau.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được hỏi: “Anh Long, anh gọi chúng em đến có chuyện gì không?”
“Không có, chính là muốn ăn tối cùng mọi người thôi, bộp bộp…” Đao Long vỗ vỗ tay.
Lập tức có người đem từng mâm thức ăn lên đặt trước mặt mọi người, nhưng không ai dám hỏi trong này chứa cái gì, trực giác nói cho bọn họ trong này rất có thể là đầu hoặc thịt người.
Đao Long thấy sắc mặt từng người dần trắng bệch, cười một tiếng nói: “Mở ra đi, đây đều là món đặc sản đó, sau này mọi người sẽ làm việc cùng với nhau, ăn cơm cùng nhau không phải rất bình thường sao?”
Mười người lúc này mới chậm rãi mở nắp nồi ra, khi thấy bên trong là thức ăn thì bọn họ liền thả lỏng, đều chỉ là một ít thực phẩm bình thường mà thôi.
Nhưng bọn họ lại không dám ăn, bữa cơm như thế thật không đơn giản, giấu giếm ý định giết người.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Huống chi Đao Long là một người cực kỳ nham hiểm, vĩnh viễn sẽ không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Đạo Long cười nói: “Mọi người sao thế, ăn đi, không muốn à, hay là nói mấy người muốn ăn đạn.”
Nghe vậy lập tức có một người không nhịn được mà ăn.
Giây tiếp theo Đao Long nói: “Kêu cậu ăn mà cậu cũng dám ăn thật à?”
Bằng!
Không đợi người này kịp trả lời, Đao Long đã bắn một phát súng giết chết.
Thân thể đám người run lên, lòng bàn tay bọn họ liên tục đổ mồ hôi, Đao Long đây là đang ra oai phủ đầu với bọn họ.
“Mấy người nói xem mấy người làm việc kiểu gì, sai đi truy xét tung tích của người phụ nữ Vân Liên đó, kết quả không ai làm được, còn tên Ninh Vũ Phi nữa, tìm người đến biệt thực giết nó cũng thất bại.” Đao Long nói.
Mọi người nuốt một ngụm nước miếng, không dám lên tiếng.
Nghe được câu Đao Long nói, Ninh Vũ Phỉ mới nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua của Lăng Bảo Châu gọi đến, thì ra tên Đao Long này phái người đến biệt thực giết mình, có điều là đã thất bại rồi.
“Anh Long, thật ra thì chuyện là như này, chúng em biết Vân Liên có một căn phòng tình báo bí mật, cô ta chắc chắn là đang núp ở đó, nhưng chúng em không phải cấp cao nên không biết cụ thể là ở đâu.”
“Mấy người không cần tìm, tôi ở đây này.”
Vân Liên tháo mặt nạ xuống lộ rõ hình dáng.
Người xung quanh thấy thế liền móc súng ra, nhưng Ninh Vũ Phi ra tay còn nhanh hơn, ném ngân châm vào cổ tay của mấy người đó.
Đau nhói bất chợt khiến bọn họ theo bản năng xòe tay ra, súng rơi xuống đất.
“Đừng động!”
Trương Mai Dung và Thanh Long ba người giơ súng lên, khiến tất cả không dám xê xích dù chỉ một chút.
Nhất là mười người đã từng là thủ hạ Vân Liên, lại càng hoảng hốt đứng lên.
Đao Long không hề có một chút ngạc nhiên hốt hoảng, mà hết sức nghi hoặc hỏi: “Thật là kỳ lạ, mấy người làm sao đi lên được?”
“Chuyện này mày không cần biết, bây giờ đều đã đủ, vừa vặn có thể nợ tính một lượt.”