Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 417:




Nhưng bọn họ không hề biết, chàng thiếu niên hai mươi tuổi trước mặt bọn họ là một cường giả chính thức bước vào hàng ngũ Tiên Thiên võ giả.
Đao Long khẽ híp mắt, gã nói: “Giữ lại người sống, đừng có giết.”
Ánh mắt năm người kia lạnh lẽo vô cùng, bởi vì có lệnh không được giết nên bọn họ không dùng đến vũ khí.
Căn bản Ninh Vũ Phi khinh thường chuyện phải ra tay giải quyết năm tên cao thủ “cao cấp nhất” này, anh dẫm một cước lên bàn, tốc độ cực nhanh ập tới chỗ năm người kia.
“Cái gì cơ?”
Con ngươi của tên vệ sĩ đứng giữa co rụt lại, gã bị Ninh Vũ Phi lên khuỷu đập vào cằm một phát.
“Phốc!”
Bốn người kia thấy thế, không hẹn mà cùng ập lên, dù sao thì trong mắt bọn họ, Ninh Vũ Phi cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn mà thôi.
Nhưng dù là tốc độ hay sức lực của bọn họ, chẳng có cái nào có thể gây thương tổn đến Ninh Vũ Phi.
Bụp bụp bụp!
Ninh Vũ Phi xoay người, đá một cú liên hoàn cước, đá bay bốn người nọ, người thì bị đá bay đập vào tường trào máu họng, người thì bị đá đập người vào hồ cá khiến hồ cá vỡ toang, người thì ngã xuống cái sô pha, người thì bay thẳng vào góc tường.
Bốn người nọ chật vật đứng lên, ánh mắt lộ ra nỗi sợ hãi khôn nguôi, thiếu niên này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng áp bức.
Khóe miệng Thanh Long giật giật, nếu người đấu với năm người kia là anh ta thì ít nhất hai bên cũng 5-5 chẳng bên nào hơn bên nào, vậy mà Ninh Vũ Phi một mình đấu với năm tên vẫn trên cơ năm tên đó.
Cảnh tượng này khiến anh ta nhớ đến lần so tài trước đó của anh ta và Ninh Vũ Phi, thì ra lúc đó Ninh Vũ Phi chẳng coi anh ta ra gì.
Thấy thế, Đao Long bắt đầu đứng ngồi không yên, sắc mặt khó coi vô cùng, gã quát lên: “Không cần phải nương tay, giết chết nó cho tao.”
Năm tên vệ sĩ lấy ám khí của mình ra, tiếp tục đánh tới, khóe miệng Ninh Vũ Phi hơi cong lên, quả quyết cởi áo ngoài âu phục ra.
Hung hăng cầm áo ngoài đánh lên mặt đám người trước mặt, sức lực không hề yếu chút nào.
Bốp!
Cả gương mặt tên vệ sĩ bị đánh trúng đỏ rần rần, gã dụi dụi mắt, lại bị Ninh Vũ Phi đánh cho mấy phát nữa.
Bốp bốp bốp!
Vốn dĩ bọn họ cho rằng lấy vũ khí ra sẽ có hiệu quả hơn, ai mà ngờ đâu Ninh Vũ Phi chỉ cầm một cái áo ngoài đã đánh bọn họ muốn gào khóc gọi cha gọi mẹ.
Năm tên vệ sĩ bị đánh, người nào người nấy lo ôm đầu, bảo vệ đầu, còn đâu dáng vẻ của một cao thủ cao cấp nhất ngày xưa nữa.
“Này...” Thanh Long không biết phải nói thế nào.
Khóe miệng Vân Liên hơi cong lên, cô biết tiểu sư đệ của Lệ Khinh Thiền nào có đơn giản như vậy, đương nhiên là một cao thủ chân chính đấy thôi.
“Một đám rác rưởi!”
Đao Long gào lên, gã đánh về phía Ninh Vũ Phi, vận khí trong cơ thể, đánh một chưởng sắc bén.
Vân Liên thét lên: “Vũ Phi, cẩn thận!”
Lúc này, Ninh Vũ Phi nhạy bén nhìn thấy được ngân châm tẩm độc trong kẽ ngón tay của Đao Long, dù Ninh Vũ Phi không sợ chút cảm giác đau đớn này.
Nhưng đối phương sáp tới trước mặt, làm gì có chuyện Ninh Vũ Phi phải lui cơ chứ, anh quyết đoán đấm một đấm.
“Á...”
Một giây sau, tiếng gào thảm thiết của Đao Long vang lên, gương mặt gã vặn vẹo, lui về phía sau, trên nắm tay còn bị ghim ba cây ngâm châm, máu tươi chảy ròng ròng.
Đao Long thở hổn hển, giận dữ mắng mỏ: “Thằng nhóc mày dám...”
“Ha ha, đừng nói tới ám khí, tao đâu cần phải giảng đạo đức cho đám người bọn mày đâu nhỉ.” Ninh Vũ Phi thờ ơ cười nhẹ.
Ninh Vũ Phi chỉ ăn miếng trả miếng thôi, chỉ là ban nãy Đao Long định đánh Ninh Vũ Phi một quyền, vậy kết cục của Đao Long chỉ có một, cả cánh tay phải phế bỏ mất rồi.
Đao Long gỡ ba ngân châm trên tay ra, ném trở về, Ninh Vũ Phi vung tay lên, gom ba ngân châm lại vào lòng bàn tay, không hề có chút áp lực nào.
“Mày... hự...”
Đột nhiên, ngay lúc Đao Long định làm gì đó, sắc mặt gã bỗng khó coi vô cùng, con ngươi trợn trò, cả người run rẩy nhìn về phía nắm đấm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.