Lấy đầu đạn ra không khó, nhưng cần phải thải hết tất cả lượng máu trong cơ thể ra ngoài. Hơn nữa cần phải làm tốt tất cả những chuyện này.
Hai tiếng trôi qua, Ninh Vũ Phi nhìn cái dấu hiệu tính mệnh của Tư Đồ Y Nhạn đều bình thường nên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bây giờ các anh khâu lại và xử lý một chút, sau đó đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.”
Mặc dù Ninh Vũ Phi chỉ là một bác sĩ trên danh nghĩa, nhưng ai cũng biết trưởng khoa rất tôn trọng Ninh Vũ Phi, vì vậy cứ làm theo lời anh nói là được rồi.
Sau khi rửa tay xong, Ninh Vũ Phi đi ra khỏi phòng cấp cứu và nói với mọi người: “Không sao đâu, đợi Giang Vị Noãn tỉnh lại là được rồi.”
Nghe thấy vậy, mọi người cũng thở phào một hơi. Tư Đồ Minh Hồng hỏi: “Vũ Phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sát thủ lại tập kính con gái nhà họ Giang?”
“Không, mục tiêu của sát thủ là cháu, nhưng Giang Vị Noãn đã phát hiện ra trước là chắn phía sau lưng cháu. Đều tại cháu cả, vừa nãy cháu hơi vui một chút nên lơ là cảnh giác.” Ninh Vũ Phi vô cùng tự trách.
Vừa nãy nếu như viên đạn đó cắm sâu hơn một chút thì rất có thể Giang Vị Noãn không thể quay lại được rồi.
“Vũ Phi à, vậy có cần bọn chú nói với ba mẹ của Giang Vị Noãn chuyện này không?” Tư Đồ Minh Hồng hỏi.
“Chú nói đi ạ, họ là ba mẹ của Giang Vị Noãn nên có quyền biết. Chúng ta không thể giấu giếm bọn họ được.”
“Ừm.”
Nửa tiếng sau, Dương Tú Tú nhìn thấy Giang Vị Noãn đang nằm trong phòng điều trị đặc biệt thì không ngừng khóc nức nở, mất đi đứa con gái quý báu như vậy thì phải làm sao.
“Đừng khóc nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến Vị Noãn nghỉ ngơi.”
Giang Trấn Hải thì đỡ hơn một chút, ông ấy biết con gái của mình không gặp nguy hiểm nên có thể yên tâm hơn. Sau khi đi ra ngoài, ông ấy hỏi Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Vị Noãn lại trúng đạn?”
“Thưa chú, đều tại con, sát thủ nhắm đến con nhưng kết quả Vị Noãn lại đỡ đạn thay cho con. Con xin lỗi, tôi không thể bảo vệ cô ấy.”
“Không sao, không phải tự trách. Con giúp bọn chú bao nhiêu chuyện như vậy nên đương nhiên cũng đắc tội với rất nhiều người, chú có thể hiểu được. Nếu như không phải con thì có lẽ mấy lần trước Vị Noãn đã rời xa bọn chú từ lâu rồi.”
Giang Trấn Hải vỗ lên vai Ninh Vũ Phi. Mặc dù Ninh Vũ Phi là đệ tử của Lý Thương Cát nhưng anh cũng là một người bình thường, cũng đã làm quá nhiều thứ cho nhà họ Giang.
Mãi đến tối Tề Diễm Hân mới tìm thấy Ninh Vũ Phi, nói: “Vũ Phi, tôi đã đuổi theo tên sát thủ đó rồi. Người đó được Vân Liên của Thiên Hội phái đến ám sát anh.”
“Vân Liên? Thiên Hội? Tên sát thủ đó thật sự nói như vậy sao?”
“Ừm.”
Tề Diễm Hân gật đầu, sau đó nói: “Là do tôi không chú ý nên không bắt anh ta lại, anh ta khai báo chính xác Vân Liên là chủ tịch của Thiên Hội. Anh có thù oán với người này sao?”
“Không sao, không phải với người này làm. Tên sát thủ đó muốn vu oan mà thôi.”
Nếu như nói là thế lực khác thì có lẽ Ninh Vũ Phi còn tin, nhưng Vân Liên muốn giết mình thì sao có thể được.
Tề Diễm Hân nhíu mày lại, nói: “Anh quay về thay quần áo trước đi đã, mục tiêu của sát thủ là anh, anh ở đây chỉ kéo tên sát thủ đến bệnh viện mà thôi.”
“Ừm.”
Nói như vậy cũng có lý, cho dù mình ở bên cạnh Giang Vị Noãn thì cũng không thể khiến cho cô ấy nhanh chóng hồi phục lại được. Trước tiên mình phải nghĩ cách điều tra ra rốt cuộc tên sát thủ muốn giết mình là ai.
Sau khi nói với Giang Trấn Hải xong, Ninh Vũ Phi rời khỏi bệnh viện. Trên đường đi anh không ngừng suy nghĩ đối phương dám ném trách nhiệm lên Thiên Hội và chị Vân.
Liệu người đó núp ở bên cạnh Vân Liên, hơn nữa còn có địa vị lãnh đạo cấp cao hay không? Như vậy người đó có thể bảo người của Thiên Hội đi giết mình.
“Chị Diễm Hân, chị quay về trước đi. Tôi phải đi đến một nơi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Cùng đi đi, một mình cậu tôi không yên tâm.”
“Không sao, những sát thủ của bọn họ không làm gì được tôi đâu.”
Tề Diễm Hân chỉ đành dừng xe để Ninh Vũ Phi gọi xe rời đi, mà cô ta cũng không quay lại, xuống xe và gọi một chiếc xe khác đi theo phía sau Ninh Vũ Phi. Cô ta muốn xem xem rốt cuộc Ninh Vũ Phi muốn đi đâu.
Mà nơi Ninh Vũ Phi đến không phải nơi nào khác mà chính là nơi của ba anh em nhà họ Lý ở. Bọn họ đều là thế lực ngầm nên có lẽ biết một vài điều gì đó.
Ninh Vũ Phi vừa báo tên, lập tức có người đã khách khí đưa anh đi vào trong gặp ba anh em nhà họ Lý.
“Người anh em Ninh Vũ Phi, lâu rồi không gặp. Ngồi xuống đi.” Lý Gia Long cười nói.
“Chuyện hơi gấp nên tôi không ở lại đây được lâu. Tôi muốn hỏi các anh chuyện này.” Ninh Vũ Phi đi thẳng vào vấn đề.
“Mời cậu nói.”
Ba người họ gật đầu.