Vì vậy Ninh Vũ Phi cũng không biết nói gì, thật sự là vì sự sơ sót của mình nên mới liên luỵ đến Giang Vị Noãn.
Anh chỉ đành viết một đơn thuốc rồi rời đi.
Ngày hôm nay khi lên lớp, Ninh Vũ Phi bị gọi đến phòng làm việc.
Trầm Mặc Như nhìn Ninh Vũ Phi nghỉ học không lý do rồi ghi chép: “Vũ Phi, em bản lĩnh thật đấy, dám bỏ nhiều tiết học như vậy. Em còn muốn tốt nghiệp nữa không?”
“Hiệu trưởng, chẳng phải là vì có chuyện sao? Em cũng đâu muốn như vậy.”
“Em có thể xin nghỉ mà, nhưng ngay cả xin nghỉ mà em cũng không xin thì hết nói nổi em rồi. Ghi bản kiểm điểm đi.”
“Đừng mà đừng mà, hiệu trưởng à, em thật sự sai rồi.” Ninh Vũ Phi đau khổ cầu xin.
“Không thương lượng.”
Có một giáo viên đứng ở bên khác không nhìn nổi mà nói: “Vũ Phi, bây giờ em biết đã biết sai chưa? Còn dám trốn học liên tiếp nữa hay không?”
“Thưa giáo viên hướng dẫn, em không dám nữa.”
“Hiệu trưởng Trầm, hay là bỏ đi. Cho Ninh Vũ Phi một cơ hội nữa.” Giáo viên hướng dẫn của Ninh Vũ Phi nói.
Trầm Mặc Như đan hai tay vào nhau, bất lực nói: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Nhưng sau này còn phải xem biểu hiện của Ninh Vũ Phi như thế nào.”
“Còn không cảm ơn hiệu trưởng Trầm đi?”
“Cảm ơn hiệu trưởng.”
Bởi vì Ninh Vũ Phi đã trốn tận bảy buổi học nên khiến cho giáo viên hướng dẫn tưởng Ninh Vũ Phi không tôn trọng ông ấy, vì thế ông ấy đã bắt Ninh Vũ Phi vào trong phòng làm việc để Trầm Mặc Như dạy dỗ.
Đợi đến khi Trầm Mặc Như vừa mới đi, Ninh Vũ Phi vỗ lên trái tim nhỏ của mình rồi nói: “Chị Mặc Như, vừa nãy chị diễn tốt quá.”
“Hừ dám học thói hư tật xấu, trong bảy ngày trốn học em đã đi đâu?” Trầm Mặc Như hỏi.
“Hi hi, em có chút chuyện thôi mà. À đúng rồi, chị Mặc Như à, gần đây chị có đi đâu mà em không nhìn thấy chị?” Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.
Mà Trầm Mặc Như cũng liếc nhìn Ninh Vũ Phi, chỉnh sửa lại tài liệu trong tay mình một chút rồi nói: “Đi học đi, đừng hòng đổi chủ đề mà thành thật khai báo ra mau.”
“Thì chính là có chút chuyện đó, em thật sự không cố ý muốn cúp học đâu.”
Ninh Vũ Phi không thể nói mình cứu vãn thế lực ngầm hay là khiến cho giáo viên piano xuống sân khấu dược.
“Ninh Vũ Phi, tối ngày kia chính là sinh nhật hai mươi tư tuổi của chị. Em nhớ phải đến đấy.”
“Sinh nhật?”
“Ừm, đến khi đó em nhất định phải tới. Hơn nữa đến với thân phận bạn trai.” Trầm Mặc Như nói.
“Ninh Vũ Phi xoa xoa mũi: “Không phải chứ, đến khi đó khó tránh khỏi sẽ có những ông lớn trong ngành giáo dục đến, chúng ta...”
“Em nghĩ nhiều rồi, chị không mời bọn họ mà chỉ mời một vài người bạn mà thôi. Đương nhiên nếu như em có bạn thì cũng có thể mời bạn em cùng đến.”
“Ở khách sạn hay trong nhà?”
“Trong nhà, khách sạn thì thôi đi, tránh thu hút người khác nói ra nói vào.”
Trầm Mặc Như liếc nhìn Ninh Vũ Phi, không hiểu mà nói: “Đang vào học mà em còn làm gì vậy? Mau quay về đi, học hành cho tử tế vào.”
“Hi hi.”
Thật ra Trầm Mặc Như biết Ninh Vũ Phi chỉ đến để trải nghiệm cuộc sống trường học, tấm bằng tốt nghiệp không thể nào chèn ép được cậu nhóc này.
Sau khi tan học Ninh Vũ Phi định đến bệnh viện thăm Giang Vị Noãn, nhưng kết quả thái độ của Dương Tú Tú vô cùng kiên quyết, lấy cái chết ra để đe doạ nên Giang Trấn Hải cũng không còn cách nào.
“Vũ Phi à, phải đợi bà ấy bớt giận đã. Cảm ơn con đã đến thăm Vị Noãn.” Giang Trấn Hải nói.
“Con hiểu tâm trạng của dì mà, con về trước đây.”