Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 434:




“Đợi một chút!”
Người đàn ông trung niên quay người lại nhìn thấy Ninh Vũ Phi rất trẻ nên nói: “Cậu trai trẻ, đây là chuyện của nhà tôi.”
“Đúng là chuyện của nhà ông nhưng người già nào cũng nên được đối xử tử tế.”
Ninh Vũ Phi bảo người đàn ông trung niên buông tay rồi hỏi han ân cần: “Ông à, ông không cần lo đâu, ông kiểm tra người chưa, có đau ở đâu không?”
Nhưng ông cụ không trả lời mà còn nhìn con trai mình đầy sợ hãi: “Cậu thanh niên, cảm ơn cậu, tôi không sao, tôi không sao đâu.”
“Ông ốm rồi thì nên kiểm tra, đi thôi, cháu dẫn ông đi làm kiểm tra.”
Đột nhiên, người đàn ông trung niên đẩy Ninh Vũ Phi rồi uy hiếp anh: “Mẹ nó, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, đừng tự đâm đầu vào bùn, cút!”
“Cậu thanh niên, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi không sao.” Ông cụ rất sợ con trai của mình.
Ninh Vũ Phi nhìn người đàn ông trung niên rồi nói: “Trước đây ba ông đã từng đối xử tệ bạc với ông hay sao mà ông không để cho ông cụ được an hưởng mấy năm tuổi già. Tôi tin rằng lúc chăm sóc ông, ông cụ đã nhường cho ông những thứ ngon nhất, bây giờ ông cụ đã già, không tham lam hưởng thụ những thứ vinh hoa phú quý mà chỉ mong cơ thể được khỏe mạnh, có được miếng cơm để ăn. Ông đừng quên cũng có một ngày ông cũng sẽ già.”
Từng câu từng chữ của anh khiến người đàn ông trung niên ngẩn người, ông ta tưcs điên: “Được, cậu thương người thì cậu chăm sóc ông ấy đi.”
Nói xong ông ta giận đùng đùng rồi bỏ đi, ông cụ già muốn cũng muốn đuổi theo.
Ninh Vũ Phi kéo ông cụ lại: “Ông cụ, ông sống với một người con không hiếu thảo như vậy thì còn không thoải mái bằng ở trong viện dưỡng lão. Chúng ta đi vào bên trong để kiểm tra sức khỏe của ông trước đã.”
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu nhưng tôi thật sự không có tiền, tôi không đi đâu.”
“Tiền không là vấn đề, cháu trả giúp ông, đi thôi ông, việc điều trị quan trọng hơn.”
“Hầy, cảm ơn cậu!”
Trong bệnh viện.
Ông cụ đã được làm một loạt các kiểm tra,, Ninh Vũ Phi cầm báo cáo kiểm tra nhìn qua một lát rồi nói: “Chuyển ông ấy tới phòng bệnh, tôi chi trả tất cả chi phí điều trị.”
“Vâng thưa bác sĩ Ninh.”
30 phút sau, Ninh Vũ Phi đến phòng bệnh, ngoài ông cụ ra bên trong vẫn còn một cặp vợ chồng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có lẽ vừa mới từ công xưởng chạy qua đây, còn chưa kịp thay quần áo.
“Hai người là?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Ông cụ nói: “Đây là con gái và con rể của tôi.”
“Hóa ra là như vậy, đã có kết quả kiểm tra, chị gái chị ra đây với tôi một chút.”
“Được!”
Bên ngoài hành lang, Ninh Vũ Phi nói: “Lúc trước ai là người chăm sóc ba của chị?”
“Là bốn anh trai của tôi, bọn họ lần lượt chăm sóc. Bác sĩ, ba tôi làm sao vậy?” Người phụ nữ lo lắng hỏi.
“Bệnh phong thấp của ba chị rất nghiêm trọng, đường hô hấp bên trong phổi còn có một bướu thịt, làm ảnh hưởng đến việc hô hấp của ba chị, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật, chi phí khoảng 1,5 tỷ.”
Nghe thấy số tiền này, người phụ nữ ngẩn người ra, ngậm ngùi: “Bác sĩ, xin anh mau chóng sắp xếp làm phẫu thuật cho ba tôi, tôi sẽ đi góp tiền.”
“Không phải chị nói chị còn bốn người anh trai sao, có thể cùng bọn họ cùng nghĩ cách không?”
“Anh đừng nhắc tới bọn họ nữa, bọn họ là cả một đám súc sinh. Bọn họ chăm sóc ba tôi là vì muốn lấy tiền dưỡng lão của ông ấy thôi.” Người phụ nữ bật khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.