Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 442:




“Thành Hạo, cậu đi về trước đi, tôi có việc phải đi một chút.”
“Vũ Phi, cậu muốn đi đâu, nếu không tôi đi cùng với cậu nhé?”
Ninh Vũ Phi nói: “Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi, cậu trở về trước đi.”
Ninh Vũ Phi bắt một chiếc xe ở ven đường tới biệt thự của Vân Liên, đã lâu rồi anh không tới đây.
Ninh Vũ Phi nghĩ mãi cảm thấy có phải anh có chút quá đáng hay không khiến cho Vân Liên cắt đứt quan hệ với ba của cô ấy.
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
“Cậu Ninh, cậu đã tới rồi, mời cậu vào!”
Vệ sĩ ở ngoài cửa cúi người mời cậu vào, bọn họ đều biết Ninh Vũ Phi, cho dù không phải là người của Thiên Hội, nhưng vẫn là khách quý của Thiên Hội.
“Ừ, chị Liên có ở bên trong không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Chị ấy ở bên trong ạ, mấy ngày nay chị ấy không hề ra ngoài ạ.”
“Tôi biết rồi!”
Ninh Vũ Phi đi vào, rất nhanh liền đi tới phòng nghỉ của Vân Liên, anh có chút bối rối, mãi mới dám đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi!”
Sau khi đẩy cửa vào, Ninh Vũ Phi liền thấy Vân Liên đang ngồi yên trên ghế với vẻ mặt bình tĩnh.
“Chị Liên, là tôi.” Ninh Vũ Phi đi vào.
Vân Liên xoay người, nói: “Vũ Phi, đã lâu rồi không gặp cậu, còn tưởng cậu không cần người chị này nữa chứ?”
“Không phải đâu, lần trước quả thật tôi có chút nóng nảy khiến cho chị với ba bất hòa, là do tôi đã không chu toàn.” Ninh Vũ Phi tỏ vẻ có lỗi.
“Cậu nói gì vậy chứ, người nên giải thích phải là tôi mới đúng, ba của tôi đã làm ra chuyện như thế mà cậu có thể báo trước cho tôi mà không trực tiếp giết ba của tôi là đã tốt lắm rồi, hẳn là tôi nên cảm ơn cậu mới phải.”
Sau khi bảo Ninh Vũ Phi ngồi xuống, Vân Liên đứng lên đi lấy bình trà loại ngon nhất.
“Chị Liên, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại sinh mạng của Vị Noãn cũng không còn gặp nguy hiểm nữa, tôi cũng đã quên mọi chuyện rồi.”
“Haiz, chúng ta không nói tới chuyện quá khứ nữa, thế nhưng có chuyện quan trọng mà tôi phải nói với cậu, tôi không hề giết ba của mình, thế nhưng tôi đã phế đi một chân của ông ấy, sau đó đã đưa ra nước ngoài rồi. Cậu có thể cho tôi một chút mặt mũi hay không?”
Dù sao thì cũng là ba ruột của mình, cho dù ông ta có làm ra việc tệ hại gì đi nữa thì thân làm con gái, cô ấy cũng không thể giết chết ba của mình được.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi uống một ngụm trà, sau đó nói: “Kết quả này cũng không tồi, nếu như chị Liên mà tôi biết đi giết ba của mình thì quả thật sau này chúng ta không thể sống chung với nhau được nữa.”
“Hy vọng cậu có thể hiểu được còn tôi ở bên này sẽ tự mình bồi thường.”
“Không cần phải như vậy đâu, tình cảm của chúng ta không nên vì ông ta mà bị ảnh hưởng đúng không?”
Vân Liên nở nụ cười: “Đúng, cậu nói rất đúng.”
“Chị Liên, trà này cũng không tồi, chị tặng cho tôi một ít được không, lúc không có việc gì còn có thể pha trà uống?”
“Sao có thể được chứ, nếu như cậu có trà này rồi thì sau này không còn đến đây thăm người làm chị này nữa thì làm sao bây giờ, nếu cậu muốn uống thì cứ đến tìm tôi.”
Ninh Vũ Phi gãi đầu với vẻ bất đắc dĩ, nói: “Chị Liên, còn có dịch vụ phục vụ gì ngoài uống trà không ạ?”
“Có chứ, có thể giúp cậu mát xa một chút, thế nhưng tôi thu phí rất cao đấy.”
“Không sao ạ, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút về thủ pháp mát xa của chị Liên mà thôi.”
Vân Liên không biết tâm tư của Ninh Vũ Phi mới là lạ đấy.
Đầu tiên, Vân Liên đốt một ít hương thơm, Ninh Vũ Phi nằm trên nhuyễn tháp nói: “Chị Liên, chị cũng là người tập võ cho nên chị nhẹ tay một chút nếu không thì phần xương cốt chưa phát triển hết này của tôi mà bị gãy hết thì chị phải chịu trách nhiệm đấy nhé?”
“Được rồi, sau này cậu làm chú chó nhỏ của tôi đi.”
“Tôi sẽ là chú chó săn nhỏ đấy.”
Không thể không nói rằng thủ pháp mát xa của Vân Liên khá tốt, có lẽ cũng chỉ có Ninh Vũ Phi mới có đãi ngộ này, khiến cho Vân Liên tự tay mát xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.