Đưa điện thoại cho Ninh Vũ Phi, sau đó mượn điện thoại gọi về cho ba mẹ, rồi Tô Điềm lái xe đạp rời khỏi.
Ninh Vũ Phi mỉm cười, đi mua đồ ăn trước, sau đó đến cửa hàng sửa điện thoại.
Lúc về đến biệt thự thì cũng đã bảy giờ rồi, mấy người Tư Đồ Y Nhạn cũng đã trở về.
“Mọi người đều về rồi à, cái này là để làm đồ ăn ngon cho mọi người đó.”
“Chị Bảo Châu đang làm rồi.” Đường Tố Nga nhỏ tiếng nhắc nhở.
Có thể là do quay về hơi muộn nên Lăng Bảo Châu đã tự mình làm rồi, rón ra rón rén chuẩn bị vào phòng bếp, đúng lúc gặp Tề Diễm Hân đang bước xuống lầu: “Vũ Phi, làm gì mà lén la lén lút vậy?”
“Hả, không có không có gì đâu.”
Lúc này Lăng Bảo Châu đang nấu ăn, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nói: “Ninh Vũ Phi, vào đây.”
“Chị Bảo Châu, sao thế, đây là thịt gà với nấm tươi mà tôi mua.”
“Sau đó thì sao?”
Ninh Vũ Phi ngơ ngẩn, hỏi: “Còn sau đó gì nữa chứ?”
“Không còn gì nữa thì để đó rồi ra ngoài đi.”
“Ờ!”
Vô duyên vô cớ bị Lăng Phi kêu vào, rồi lại bị đuổi ra ngoài, Ninh Vũ Phi thấy rất khó hiểu.
“Vũ Phi, cậu qua đây.” Tề Diễm Hân nói.
“Chị Diễm Hân, tối nay thế này là như thế nào vậy, hình như tâm trạng của chị Phỉ Phỉ không được tốt đó?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Tề Diễm Hân nói: “Vốn dĩ bây giờ tâm trạng của Phỉ Phỉ đã không tốt rồi, bởi vì họ hàng của cô ta đến rồi chớ sao, Vũ Phàm, cậu phải cẩn thận một chút đó nha, có thể là tối nay Phỉ Phỉ sẽ dày vò cậu đó?”
“Thế này… sao phải giày vò tôi vậy, cũng không phải tôi kêu chị ấy phải như vậy.”
“Vũ Phi, vào đây!” Lăng Bảo Châu nói.
“Nhanh đi, nhanh vào đi, Bảo Châu gọi cậu kìa.”
Sau khi Ninh Vũ Phi vào trong đó được một lúc thì lại bất lực bước ra, xem ra tâm trạng của Lăng Bảo Châu thật sự không tốt rồi đó.
Lẽ nào họ hàng của phụ nữ đến thì tâm trạng sẽ không tốt ngay hả?
Cuối cùng cũng ăn xong bữa tối, Lăng Bảo Châu liền lên phòng nghỉ ngơi, đương nhiên là rất không thoải mái.
“Tôi ăn xong rồi, tôi ra ngoài mua ít đồ đây.”
Đợi đã, Vũ Phi, nếu như cậu là một người đàn ông thì giúp chị Bảo Châu mua cái đó đi, vẫn là để tôi đi mua đi, tránh khỏi cậu lại mua sai.” Đường Tố Nga nói.
“Mọi người ăn trước đi, tôi sẽ về ngay thôi, tôi là một bác sĩ đông y đó, không có gì là vấn đề cả.”
Ninh Vũ Phi ra ngoài, đương nhiên không phải là mua cái gì mà băng cá nhân, mà là đi mua mấy vị thuốc có thể giảm bớt đau đớn với lại khó chịu, nếu không thì tối nay Lăng Bảo Châu sẽ dày vò bản thân đến mức nào.
Bởi vì chỉ có một mình mình là đàn ông, không dày vò mình thì dày vò ai nữa, Lăng Bảo Châu rất sĩ diện, đương nhiên sẽ không nói ra, cũng chỉ có Tề Diễm Hân biết.
Mua một vài món đồ trở về, Ninh Vũ Phi bắt đầu phối thuốc, sắc thuốc, bởi vì cần phải khống chế độ lửa nên chỉ có thể nhìn chằm vào đó.
Rất nhanh thì mùi hương thơm phức của vị thuốc đã truyền vào đến phòng khác, ba người phụ nữ ngửi ngửi.
“Mùi gì mà thơm thế này?”
“Hình như là thuốc của Vũ Phi sắc.”
Một lúc sau, Ninh Vũ đặt mấy cái bát lên bàn, sau đó đổ thuốc vừa sắc vào.
“Mọi người cũng đừng đứng nhìn không như vậy, uống mỗi người một bát đi.”
“Vũ Phi, thôi chúng tôi không cần uống đâu đúng không?” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Đây là bí mật gia truyền đó, có bệnh thì chữa bệnh, không có bệnh thì bổ dưỡng cơ thể, còn có thể khiến vóc dáng mọi người càng hoàn hảo hơn, da cũng càng trắng hơn nữa.”
Đường Tố Nga nói: “Đúng vậy, bác sĩ Long Việt của chúng ta chẳng qua là bị phương tây vùi lấp mất thôi, thật sự giống như anh Vũ Phi nói đó.”