“Tô Điềm, cậu làm gì thế, chúng ta đi thôi, chẳng lẽ cậu cảm thấy nơi này có người xinh đẹp được như mình hay sao?” Ninh Vũ Phi cất tiếng nói đùa giỡn.
“Đương nhiên là không!”
“Đừng quá để ý đến ánh mắt của người khác. Bọn họ đều là con cái nhà giàu, không phải ai ở cái độ tuổi này cũng có thể tiêu xài những đồng tiền do chính mình kiếm ra, thế nên họ không có tư cách khinh thường cậu.”
Hai người bước vào một cửa hàng điện thoại di động hạng sang, ngay lập tức có nhân viên tư vấn mua hàng bước tới nhiệt tình chào hỏi: “Hai vị khách, xin mời vào bên trong, không biết hai vị muốn mua loại điện thoại nào?”
“Có loại nào đời mới không?”
“Đương nhiên là có, chúng tôi vừa mới cho ra mắt chiếc điện thoại di động thông minh nhất trong năm nay. Nó sử dụng vi xử lý 8888, camera có độ phân giải hàng triệu điểm, màn hình hiệu...”
Nhân viên tư vấn mua hàng nói: “Chính là cái này, bề ngoài cũng rất xuất sắc, cho phép tôi hỏi không biết là anh hay cô đây sẽ sử dụng vậy?”
“Tô Điềm, cậu nghĩ thế nào?”
Tô Điềm có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không am hiểu về điện thoại di động lắm.”
“Nếu người sử dụng là quý cô đây, tôi xin phép đề cử chiếc điện thoại di động màu hồng nhạt này. Những màu sắc như vậy vẫn tương đối được phái nữ ưa thích.”
Suy nghĩ một lúc, Ninh Vũ Phi nói: “Được rồi, vậy lấy cái này đi, hãy gói vào cho tôi.”
“Chờ chút đã, tôi muốn cái điện thoại di động này.”
Từ phía sau truyền đến một giọng nói ngạo mạn, Ninh Vũ Phi và Tô Điềm quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang sải bước tiến về phía họ. Cô ta chính là Mã Kỳ Khiết, người trước giờ vẫn luôn nhắm vào Tô Điềm.
Đến những nơi như này vẫn gặp phải người phụ nữ kiêu ngạo đó, thật đúng là có chút bó tay chẳng biết làm sao.
Nhân viên tư vấn mua hàng nói: “Thưa cô, chúng tôi vẫn còn những chiếc điện thoại khác cùng mẫu, tuy nhiên chiếc này hiện đã...”
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi muốn cái điện thoại này, những cái giống nó cũng gói lại hết cho tôi.”
Mã Kỳ Khiết lấy thẻ ngân hàng của mình ra, cầm nó bằng hai ngón tay một cách kiêu căng ngạo mạn, tỏ vẻ bao nhiêu cũng có thể quẹt thẻ một phát là xong.
Hành động này của cô ta khiến nhân viên tư vấn cảm thấy khó xử. Dù mỗi chiếc điện thoại bán đi đều giúp anh ta thu về một khoản phần trăm hoa hồng không nhỏ, nhưng nếu làm vậy sẽ đi ngược lại trách nhiệm của người tư vấn mua hàng.
Mã Kỳ Khiết có chút không vừa lòng: “Này? Anh bị điếc hay là không nghe hiểu những gì tôi nói thế? Còn không mau đóng gói tất cả lại cho tôi?”
“Xin lỗi, thưa cô, ngoại trừ chiếc này, tôi sẽ đóng gói cho cô toàn bộ những chiếc điện thoại cùng mẫu còn lại, như vậy có được không?”
Bốp!
Mã Kỳ Khiết bất ngờ đập thẻ ngân hàng xuống bàn, lớn tiếng chất vấn: “Cái gì? Anh không nhìn thấy tôi có tiền đây sao? Một kẻ tư vấn mua hàng như anh thì cứ việc nhận tiền mà làm đi, ở đây ý kiến ý cò cái gì?”
“Quý cô, xin hãy chú ý đến lời nói của mình.” Nhân viên tư vấn có chút không hài lòng nói.
“Hừ, tôi đây vô cùng chú ý đến lời nói của mình, anh đã không muốn làm thì để tôi tìm người khác làm.”
Mã Kỳ Khiết nhìn những nhân viên tư vấn xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Ai trong các người giúp tôi đóng gói tất cả những chiếc điện thoại này, phần trăm hoa hồng của nó sẽ thuộc về người ấy.”
Thấy vậy, mấy nhân viên tư vấn đứng ở đằng kia có chút động lòng, trong một lúc bán được nhiều hàng như vậy, tiền hoa hồng nhận về tay họ ít nhất cũng phải bằng hai tháng tiền lương.
“Mã Kỳ Khiết, chơi đủ chưa?” Ninh Vũ Phi mở miệng.
Xem ra Mã Kỳ Khiết này không hề biết ăn năn hối cải, chẳng qua chỉ đổi cách làm, không còn trắng trợn bắt nạt Tô Điềm như trước nữa mà thôi.
Mã Kỳ Khiết cười nói: “Ôi chao, anh tức giận gì chứ? Nói cho anh hay, tôi cứ thích bắt nạt Tô Điềm đấy, thì sao? Tôi không thể khiêu khích anh, chẳng lẽ còn không thể bắt nạt được cái con nhóc này?”
“Nói cho cô biết, đừng tự mình tìm phiền toái, bằng không ngay cả ba cô cũng không thể nào giúp được đâu.”
“Ninh Vũ Phi, đừng tưởng rằng mình có chút quan hệ với hiệu trưởng Trầm là có thể ở đây quản tôi. Tôi không dễ bị lừa thế đâu.”
“Được, mạnh mồm lắm. Nếu cô có dũng khí thì cứ việc mua hết tất cả các mẫu điện thoại di động giống vậy ở đây đi.”
Ninh Vũ Phi quay sang nói với nhân viên tư vấn mua hàng: “Gói tất cả những chiếc điện thoại cùng mẫu mã lại, bán hết cho cô ta. Đúng rồi, làm luôn cả phiếu xuất phiếu nhập và những giấy tờ chuyển giao liên quan đi.”
“Được, thưa ngài.” Nhân viên tư vấn kia cũng có phần bực bội.
“Ninh Vũ Phi, anh tưởng tôi không mua nổi những thứ này hay sao hả?”