Nhân viên bán hàng dẫn hai người đi đến trước một quầy hàng, bên trong là đủ các loại kiểu dáng dây chuyền, một cái dây chuyền bất kỳ trong này giá trị ít nhất cũng lên tới hàng trăm tỷ.
Tô Điềm cảm thấy những con số như thế này trước đây mình chưa từng gặp qua bao giờ, quả thực chính là giá trên trời.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng mỗi chiếc dây chuyền trong đó đều khiến cho phái đẹp phải lòng, chúng quá đẹp, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể kháng cự nổi.
Lúc này, Ninh Vũ Phi thấy Tô Điềm nhìn chằm chằm vào một sợi dây chuyền, liền nói nhỏ: “Tô Điềm, nếu cậu cũng muốn mua thì có thể lựa một thứ đi.”
Nghe vậy, Tô Điềm nhanh chóng từ chối: “Không cần không cần đâu, tớ chỉ xem qua thôi, giá mắc quá, tớ thật sự mua không nổi.”
“Yên tâm đi, chung quy cũng có một ngày cậu sẽ phù hợp với những món đồ trang sức này.”
“Tớ... Cả đời này có thể kiếm được mấy chục tỷ là đã giỏi lắm rồi, không dám đòi hỏi xa vời đến những thứ này đâu.” Tô Điềm hỏi tiếp: “Vũ Phi, cậu muốn mua tặng cho người bạn nào?”
“Một người bạn cũ, cậu cũng quen đấy, tối nay có muốn đi cùng tớ không?”
“Không được, tớ còn phải đi làm, không đi được đâu.”
Ninh Vũ Phi chọn lấy một sợi dây chuyền, nói: “Lấy cái này đi, Tô Điềm cậu thấy thế nào?”
“Đẹp lắm, thật ra đồ bán ở trong này đều có vẻ rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi!”
Lại nhìn qua giá cả, món này có giá tới năm trăm ngàn USD, thế này thì có phần hơi nghiêm trọng rồi.
Tô Điềm cũng nhìn thấy bảng giá, quy đổi ra cũng phải vài trăm tỷ.
Nhưng Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi đã nói: “Bọc lại cho tôi.”
“Thưa anh, thật sự xin lỗi anh. Chỉ những khách VIP của công ty chúng tôi mới có thể mua chiếc dây chuyền mà anh vừa chọn. Đây là hàng nội bộ. Nếu anh thực sự muốn mua thì chúng tôi sẽ điều hàng từ chi nhánh khác qua đây.”
“Chỉ sợ là không được, tôi không có thời gian đợi, vậy cô coi thử xem dùng tấm thẻ này thì sao.” Ninh Vũ Phi lấy ra một tấm thẻ màu đen.
Khi nhìn thấy tấm thẻ này nụ cười nhẹ của người hướng dẫn viên mua sắm càng thêm nồng đậm, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy mà lại là khách VIP.
“Bây giờ thì sao, tôi có thể mua được chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Xin quý khách vui lòng chờ trong giây lát.”
Nhân viên bán hàng cầm tấm thẻ đen đi vào trong một căn phòng làm việc, trong đó có một người nước ngoài đầu trọc đang dùng kính lúp kiểm tra đồ trang sức, dáng vẻ hết sức cẩn thận.
“Anh Smith, anh nhìn thử cái này đi?”
“Đi ra ngoài, tôi đang bận việc, không có thời gian.” Anh Smith được trụ sở công ty cử đến Long Việt để quan sát việc mua bán trang sức ở đây.
Anh ta có vẻ không kiên nhẫn ngẩng đầu quát: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Anh xem tấm thẻ đen này đi. Tôi đã làm việc ở Long Việt nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên được nhìn thấy thẻ đen đó.”
Smith nhận lấy tấm thẻ đen cầm vào trong tay, trọng lượng của tấm thẻ trên tay so với thẻ đen bình thường nặng hơn rất nhiều, anh ta dùng kính lúp cẩn thận soi, hai chân đột nhiên dậm xuống, hỏi: “Người cầm cái thẻ đen vàng kim này ở đâu?”
“Ở... ngay tại bên ngoài.”
Nghe vậy Smith vội vàng bước tới, thấy Ninh Vũ Phi anh ta sốt ruột hỏi: “Thưa anh, tấm thẻ này có phải là của anh thật không, hay là anh đã nhặt được?”
“Đây là đồ khi đó tôi ở Pháp có một người phụ nữ đã đưa cho, sao vậy, lẽ nào là đồ giả à?”
“Hóa ra anh chính là...”
Không đợi Smith nói xong, Ninh Vũ Phi đã cắt ngang hỏi: “Giờ tôi có thể đi được rồi chứ, tôi cũng không có thời giờ rảnh như vậy đâu.”
Smith cũng không ngốc, anh ta đã hiểu ý của Ninh Vũ Phi, liền nói: “Cho dù anh có lấy đi chúng tôi cũng sẽ không lấy một đồng tiền nào.”
Nói xong, anh ta còn cung kính dùng hai tay trả lại thẻ đen vàng kim cho Ninh Vũ Phi.