Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 459:




“Tô Điềm, chúng ta đi thôi.”
“Ừ!”
Chờ hai người Ninh Vũ Phi rời đi rồi nhân viên bán hàng mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Smith, người này là ai, vì sao lại có được thẻ đen vậy, theo tôi được biết thì loại thẻ đen này ở Long Việt không có quá mười cái phải không?”
“Vừa rồi mấy người không đắc tội gì người ta đấy chứ?” Smith hỏi lại.
Mấy người nhân viên bán hàng mau chóng lắc đầu, tỏ vẻ không có, Smith mới lên tiếng: “Đây không phải là thẻ đen, mà là thẻ đen vàng kim vô cùng quý giá, toàn bộ thế giới chỉ có mười cái, mấy người nói thử xem?”
“Ôi...” Mấy nhân viên bán hàng trừng hết cả mắt lên.
Hóa ra người trẻ tuổi vừa rồi lại là VIP trong số các VIP, có thể có được tấm thẻ đen vàng kim này thì hoặc là lãnh đạo cấp cao nhất của công ty hoặc là người có nhiều đóng góp cho công ty.
Cũng may là vừa rồi họ đối xử lịch sự với người ta, nếu không thì bây giờ có hối hận cũng không kịp.
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi lại chạy vào, làm cho mấy người nhân viên bán hàng bị dọa cho giật mình, anh nói: “Tôi muốn cái dây chuyền này. Các cô gói lại cho tôi, tôi sẽ đến lấy sau.”
“Vâng!”
Ninh Vũ Phi lại chạy ra ngoài, thực ra là do anh thừa dịp Tô Điềm đi toilet để chạy tới đây, phải mau quay về.
Khi Tô Điềm bước ra, Ninh Vũ Phi đã đợi sẵn tại chỗ.
Sau khi ra đến bên ngoài Tô Điềm nói: “Vũ Phi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu mau đi dự sinh nhật với bạn đi.”
“Nếu cậu không đi thì lúc đi làm và về nhà phải chú ý an toàn nhé.”
“Ừ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người chào tạm biệt nhau rồi sau đó Ninh Vũ Phi bắt taxi đi đến trước một khu biệt thự.
Biệt thự của Trầm Mặc Như không lớn lắm nhưng rất tinh tế, còn có cả sân riêng, bên trong đã có người đến, không khí có vẻ khá náo nhiệt.
Lúc này, Ninh Vũ Phi nhìn thấy một bóng người, không phải là Diệp Khôi Triết thì còn là ai.
“Ui chao, người anh em Ninh Vũ Phi, đúng là anh đến thật rồi này.” Diệp Khôi Triết nói với vẻ khinh thường.
“Anh có thể tới thì sao tôi lại không thể chứ, thế là đạo lý gì?”
“Tôi không có ý đấy, tuy là đêm nay Mặc Như mời không nhiều người lắm, nhưng đều là những người có gia thế hiển hách, chẳng lẽ anh không thấy mình không xứng đến đây sao?”
Kể từ lần trước biết được Ninh Vũ Phi và Trầm Mặc Như diễn trò, và còn từ chối anh ta thì trong lời nói của Diệp Khôi Triết bắt đầu luôn có ý mỉa mai châm chọc mỗi khi gặp Ninh Vũ Phi.
Giống như không lúc nào là không muốn nhắc nhở Ninh Vũ Phi phải chú ý thân phận của mình, đừng có ý đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ninh Vũ Phi cười nhạt: “Chuyện này thì không cần anh phải tốn công quan tâm, tự tôi hiểu rõ.”
“A... Đến lúc đó hi vọng là anh sẽ không đưa ra món quà nào quá keo kiệt là tốt rồi.” Diệp Khôi Triết bước nhanh hơn tiến vào bên trong.
Nếu đây đã là địa bàn của anh ta thì nhất định phải trực tiếp chặn Ninh Vũ Phi ở bên ngoài.
Diệp Khôi Triết bước tới gõ cửa trước, một người phụ nữ ra mở cửa, không phải là Trầm Mặc Như mà là bạn của cô.
“Cậu Diệp cũng đến đây cơ à, không tệ…”
Lúc này Trầm Mặc Như cũng đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy Diệp Khôi Triết thì sắc mặt có vẻ không vui, sinh nhật cô vẫn bị anh ta phát hiện ra.
“Mặc Như, chúc mừng sinh nhật, chúc em sau này càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn.” Diệp Khôi Triết nói.
“Cám ơn, mời anh vào trong ngồi.”
Trầm Mặc Như nói chuyện với Diệp Khôi Triết nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên nhìn mãi ra phía ngoài, khi nhìn thấy có Ninh Vũ Phi tới thì một phần cảm giác vui sướng trong lòng cô mới dâng lên.
“Ồ, Mặc Như, anh ấy là ai vậy?”
“Đợi lát nữa lại giới thiệu cho các cậu.”
Đêm nay Trầm Mặc Như không mặc trang phục gì quá nổi bật, mà chỉ là một chiếc váy dài màu đen, nhưng dù như thế thì người đẹp chính là người đẹp, mặc cái gì cũng vô cùng hợp.
“Chị Mặc Như, đêm nay chị thật xinh đẹp.” Ninh Vũ Phi cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.