“Bớt lắm lời đi, đi thôi, chỉ còn thiếu một mình em thôi đấy.”
“Được thôi được thôi.”
Trầm Mặc Như chủ động trực tiếp kéo tay của Ninh Vũ Phi, vô cùng thân thiết kéo Ninh Vũ Phi vào nhà.
Diệp Khôi Triết đang cùng mấy người đẹp cười giỡn nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức không hài lòng, sắc mặt có chút khó coi.
“Woa, Mặc Như, người này là ai vậy, đừng nói bạn trai của cậu nha?”
“Đúng vậy, bộ dạng có thể rất non nha, em trai năm nay mấy tuổi rồi?” Hai cô bạn thân của Trầm Mặc Như hỏi.
Ninh Vũ Phi xấu hổ cười cười: “Cũng tương đương với hai chị xinh đẹp, đều sắp ba mươi tuổi rồi.”
“Nói chuyện pha trò như vậy, Mặc Như, mau giải thích đi, đây không phải là học sinh của cậu đó chứ?”
“Các cậu nói cái gì vậy, tớ và Vũ Phi lúc ở nước ngoài du học đã quen biết rồi, chúng tớ chỉ là ở thành phố Ngọc Trai gặp lại nhau mà thôi.” Trầm Mặc Như nói.
Dáng vẻ ba người phụ nữ xinh đẹp lập tức nhận ra: “Thì ra cậu ấy chính là người đàn ông mà cậu nói đó à?”
“Nhưng...”
Một người đẹp chỉ chỉ vào Ninh Vũ Phi lại ra hiệu Diệp Khôi Triết bên kia, nội dung vở kịch đêm nay dường như sẽ có chút xấu hổ.
Diệp Khôi Triết thích Trầm Mặc Như, mà Trầm Mặc Như lại thích Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi và Diệp Khôi Triết là tình địch.
Trầm Mặc Như cũng không biết đêm nay Diệp Khôi Triết sẽ đến, dù sao cũng đến rồi không thể nào đuổi ra ngoài, hy vọng đêm nay hai người đừng có xung đột gì với nhau.
“Ai ya, đừng nói những cái này nữa, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau chóng để Mặc Như đón sinh nhật đi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Diệp Khôi Triết bây giờ cho dù không vui, nhưng sẽ không chĩa mũi nhọn vào Ninh Vũ Phi trong sinh nhật của Trầm Mặc Như.
Sinh nhật đêm nay vô cùng đơn giản, chuẩn bị một bàn đồ ăn, nhóm bốn người Trầm Mặc Như, cộng thêm Ninh Vũ Phi và Diệp Khôi Triết tổng cộng sáu người.
Thắp nến, hát chúc mừng sinh nhật, thổi nến, cuối cùng cắt bánh kem là xong rồi.
“Woa, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn!”
Người cô bạn thân đưa quà sinh nhật cho Trầm Mặc Như trước tiên.
Sau đó Hứa Giai Dao nói: “Hai người đàn ông tặng quà gì vậy nè, mau mau cho chúng tôi xem xem, để chúng tôi hóng nãy giờ.”
“Đúng vậy.”
Đây chính là cơ hội để bày tỏ, mặc kệ Ninh Vũ Phi có nhiều tiền như thế nào cũng không thể so với bản thân có tiền, Diệp Khôi Triết đem bao lớn bao nhỏ mà tự mình chuẩn bị lấy ra.
Quả nhiên, bên trong đều là các loại trang sức, giá trị đều xa xỉ như nhau, một bộ giá trị ít nhất hơn trăm triệu.
“Oa, Diệp Khôi Triết, cái này của anh cũng phải hơn trăm triệu nhỉ, không hổ danh là người thừa kế xí nghiệp nhà họ Diệp, ra tay rất hào phóng nha.” Tống Mỹ Hân nói.
Hàn Bội Trân nhìn về phía Ninh Vũ Phi, hỏi: “Ninh Vũ Phi, của cậu đâu? Để cho chúng tôi xem xem đi.”
“Món đồ của tôi có chút đơn giản, không có gì đẹp, hy vọng chị Mặc Như có thể thích là tốt rồi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đừng sợ, chúng tôi xem xem là biết rồi.”
Sau khi ba người nữ được cho phép, đem hộp quà mở ra, nhất thời lấp lánh sáng lên dưới ngọn đèn chiếu xuống.
Cầm lên nhìn, Hứa Giai Dao kinh ngạc nói: “Đây không phải là Lưu Tinh Vũ sao?”
Bởi vì thủy tinh trên bề mặt lóe sáng lên giống như là mưa ngôi sao vậy, bởi vậy viên pha lê này mới có tên là Lưu Tinh Vũ. Có thể nói là báu vật vô giá, không phải có tiền là có thể mua được, ít nhất vẫn phải là khách quý của Thượng mỹ Paris với được.
Trầm Mặc Như không ngờ Ninh Vũ Phi làm ra một bộ vật phẩm trang sức như vậy cho mình.
“Thật như vậy, quá ngưỡng mộ cậu rồi Mặc Như.”
Sau khi nhìn thấy Lưu Tinh Vũ, các nàng lập tức cảm thấy bộ kia của Diệp Khôi Triết không được hoan nghênh nữa.
Sắc mặt hiện tại của Diệp Khôi Triết rất khó coi, nói; ''Làm sao có thể chứ, Lưu Tinh Vũ này làm sao có thể mua được?”