Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 463:




“Ơ...”
Ninh Vũ Phi choáng váng, bản thân lại bị hôn.
“Thôi kệ đi, đưa đến rồi không thể không nhận, có chừng có mực là được rồi.”
Qua một lúc lâu, Ninh Vũ Phi nói: “Chị Mặc Như, chị ngủ ngon.”
“Em...” Trầm Mặc Như không ngờ rằng Ninh Vũ Phi lại có thể lý trí như thế, chẳng lẽ sự quyến rũ của mình không đủ sao?
Ninh Vũ Phi chập choạng chuồn ra khỏi phòng, lúc đi xuống đem lời nói của sư phụ vứt ra sau đầu, bản thân vẫn nên thành thật nghe lời thôi.
Sư phụ già của anh có thể bấm quẻ ngón tay, sẽ không lừa dối mình đâu.
Trầm Mặc Như bất đắc dĩ nhìn Ninh Vũ Phi rời khỏi biệt thự, càng không chiếm được Ninh Vũ Phi lại càng không không cam lòng.
Không còn cách nào, cô đã yêu người đàn ông này muốn chết rồi.
Trở về biệt thự đã mười giờ rưỡi rồi, vì để không về muộn, cố như như không đi đâu cả.
Mấy người đang ở trong phòng khách chơi game xem TV, nhìn thấy Ninh Vũ Phi trở về rồi, đều nhìn rất kinh ngạc.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình có dấu son môi hay là thứ gì, bản thân rõ ràng đã lau khô sạch sẽ rồi mà.
“Mọi người... đang nhìn cái gì vậy?”
“Cậu lại đây.” Lăng Bảo Châu nói.
Ninh Vũ Phi nhìn mọi người, chầm chậm bước qua, bị Lăng Bảo Châu kéo áo vào ngửi ngửi, ghét bỏ nói: “Cả người toàn là mùi nước hoa.”
“Anh Vũ Phi, có phải anh đi ra ngoài hẹn hò với người khác rồi không? Nước hoa trên người anh có chút nồng nha.”
“Vũ Phi, vẫn là cậu tự mình khai báo đi.” Tề Hân Nghiên mỉm cười nói.
“Tôi...”
Bản thân Ninh Vũ Phi cũng ngửi ngửi, không có mùi gì cả, Trầm Mặc Như cũng không có nước hoa.
“Đi, đem chén đũa rửa sạch, xem như trừng phạt.” Lăng Bảo Châu nói.
“Tôi vừa mới trở về mà, còn nữa... làm gì có đạo lý chủ cho thuê nhà giúp các người rửa chén chứ?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mấy người phụ nữ giống như thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực Ninh Vũ Phi, Đường Tố Nga cười khẽ nói: “Anh Vũ Phi, chẳng lẽ anh muốn giảng đạo lý với phụ nữ bọn em sao?”
“Không dám giảng, bỏ đi, tôi đi vậy.” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ đi xuống phòng bếp rửa chén, lau sàn.
Sớm biết như vậy còn không bằng ở qua đêm ở chỗ Trầm Mặc Như, buổi tối còn có thể vui vẻ hạnh phúc nữa.
Lúc đang rửa chén, điện thoại của Ninh Vũ Phi vang lên, lau lau tay cầm lên hỏi: “Alo?”
“Vũ Phi, Vị Noãn có ở chỗ con không?” Bên đối diện truyền đến âm thanh sốt ruột của Giang Trấn Hải.
“Chú, ý chú là sao, Vị Noãn không phải vẫn ổn đó sao?”
Giang Trấn Hải sốt ruột nói: “Chú trở về công ty xử lý một chút chuyện, mẹ con bé về nhà tiếp đãi thông gia một chút, kết quả lúc chuẩn bị quay về bệnh viện thăm Vị Noãn, con bé đã không thấy tăm hơi, bây giờ cũng không tìm được, con bé có khi nào đã chạy đến chỗ con rồi không?”
“Nếu Vị Noãn đến chỗ con, làm thế nào cũng phải báo với chú một tiếng chứ, ở bên này con cũng tìm thử.”
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Vũ Phi trở lại phòng khách nói: “Vị Noãn bỏ đi rồi, bây giờ ba mẹ cô ấy tìm không thấy, mọi người cùng nhau giúp đỡ tìm xem đi.”
Mấy người buông điện thoại xuống, Lăng Bảo Châu hỏi: “Chuyện gì vậy, lần trước lúc tôi đi tìm Vị Noãn thấy cô ấy vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại bỏ đi rồi?”
“Chắc sẽ không bị người ta bắt cóc rồi chứ.”
“Khả năng này không lớn, các người hai người một nhóm, đi tìm xem.” Ninh Vũ Phi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.