Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 465:




Mấy tên lưu manh thấy Giang Vị Noãn không chỉ có bộ dạng xinh đẹp mà còn uống say, nhất thời nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, muốn lôi kéo giở trò với Giang Vị Noãn.
Hiện tại mặc dù tay chân Giang Vị Noãn không nghe theo sai bảo nhưng vẫn còn giữ lại một chút tỉnh táo.
Cô ấy quả quyết đẩy người ra, nói: “Các người cút đi, không được đụng vào tôi.”
“Ai ôi, người đẹp…”
Tên lưu manh muốn ra tay lại bị Ninh Vũ Phi bắt được cổ tay, ném sang một bên, anh nổi giận nói: “Cút.”
Ba tên lưu manh thấy Ninh Vũ Phi hung hăng như thế, căn bản không dám trêu chọc nữa, nhanh chóng chạy đi.
Trong tay Giang Vị Noãn vẫn còn cầm một chai rượu, ánh mắt mơ màng nhìn Ninh Vũ Phi hỏi: “Vũ Phi, là anh sao?”
“Vị Noãn, là anh, sao em lại ngốc như vậy, sao lại chạy đi uống rượu chứ, mau đưa chai rượu cho anh.”
Ninh Vũ Phi đoạt lấy chai rượu ném xuống đất, còn Giang Vị Noãn đột nhiên nhào vào trong ngực Ninh Vũ Phi rồi òa khóc.
“Vũ Phi… mẹ em không cho em qua lại với anh… trong lòng em rất khó chịu… hu hu… bà ấy không nên bắt em đi cùng Dương Tân Thiệp… em vốn không muốn như thế.”
Nghe Giang Vị Noãn vừa khóc lóc vừa kể lể, Ninh Vũ Phi biết trong khoảng thời gian này chắc chắn cô ấy rất khó chịu, anh liền dỗ dành cô ấy: “Không sao đây mà, không phải bây giờ anh đang đứng trước mặt em sao, hiện tại em đã trưởng thành rồi, có thể tự đưa ra lựa chọn của chính mình, không khóc nữa nào.”
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Giang Vị Noãn, thế nhưng lại phát hiện sau lưng của cô ấy đã bị nhuốm máu, hiển nhiên là miệng vết thương còn chưa khép lại hoàn toàn.
Phải nhanh chóng trở về xử lý vết thương, hơn nữa cô còn uống rượu, rất dễ làm cho việc thương bị nhiễm trùng, hoặc cảm nhiễm.
“Vị Noãn, đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Ừm, Vũ Phi, không cần nói cho mẹ của em biết, em muốn ở bên cạnh mọi người, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi trò chơi…”
“Được rồi, không thành vấn đề!”
Ninh Vũ Phi chặn một chiếc taxi lại, hai người quay trở về biệt thự, Giang Vị Noãn say rượu nên đã ngủ mất, nhưng vẫn ôm lấy cổ tay Ninh Vũ Phi như trước, sợ Ninh Vũ Phi sẽ bỏ cô ấy mà đi.
Trong lúc đo Ninh Vũ Phi liền gửi cho mấy người Tư Đồ Y Nhạn một tin nhắn đã tìm được Giang Vị Noãn rồi, đường trên đường trở về.
Nghĩ lại thì vẫn nên gửi cho Giang Trấn Hải một tin nhắn, cho bọn họ có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói, đêm nay nên để cho Giang Vị Noãn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Rất nhanh Giang Trấn Hải đã gửi tin nhắn tới, buổi sáng ngày mai sẽ tới xem con gái mình.
Thực ra Giang Trấn Hải vẫn luôn tin tưởng Ninh Vũ Phi, tuy không dám bảo đảm một trăm phần trăm nhưng tuyệt đối an toàn hơn nhiều khi ở lại bên cạnh ông ấy.
“Vũ Phi, Vị Noãn đâu?”
Lăng Bảo Châu quay lại nói với mấy người bọn họ: “Không cần lo lắng, Vị Noãn uống một chút rượu, Đường Tố Nga đã giúp cô ấy xử lý miệng vết thương phía sau lưng rồi, bây giờ đã ngủ rồi.”
“Vậy là tốt rồi, thật sự lo lắng Vi Noãn sẽ gặp phải nguy hiểm, không có việc gì thì tốt rồi, mọi người cũng mệt mỏi rồi, mau về phòng mình nghỉ ngơi đi.” Lăng Bảo Châu nói.
Mọi người ở cùng nhau lâu như vậy đều đã coi nhau là bạn thân, chị em, sau khi các cô ấy biết được Giang Vị Noãn mất tích trong lòng vô cùng lo lắng, sốt ruột.
Cuối cùng thì cũng có thể yên tâm đi nghỉ.
Ngoại trừ Lăng Bảo Châu, mấy người còn lại đã trực tiếp xin phép nghỉ học, cùng nhau chăm sóc, bầu bạn với Giang Vị Noãn, để cô ấy nhanh chóng vượt qua được nỗi buồn.
Nhưng sáng sớm lúc mấy người bọn họ đang ăn bữa sáng, ngoài cửa có một chiếc xe tiếng vào.
Người đi đầu tiên chính là Dương Tú Tú, tiến vào nhìn thấy mấy người đang ăn bữa sáng hỏi: “Tôi đến tìm con gái tôi Vị Noãn.”
Vệ sĩ phía sau nhìn thấy một mình Ninh Vũ Phi ăn sáng với ba người đẹp, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ anh.
Tư Đồ Y Nhạn đứng lên nói: “Bác gái, Vị Noãn còn chưa tỉnh lại, đang ở phòng ngủ trên lầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.