Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 467:




Mọi người ở đó trực tiếp bị dọa sợ, không ngờ Giang Trấn Hải lại tát vợ mình một cái ngay trước mặt người ngoài thế này.
Dương Tú Tú liền choáng váng, trước đây Giang Trấn Hải chưa từng đánh bà ta, đây là lần đầu tiên.
“Vị Noãn, hiện tại con đã đã trưởng thành rồi, con có lựa chọn của riêng mình, con không cần phải… nghe mẹ con nói, nhà họ Giang chúng ta không cần liên hôn, cùng lắm thì đóng cửa công ty.” Giang Trấn Hải kiên quyết nói.
Giang Vị Noãn vô cùng cảm kích vì ba có thể hiểu cho mình, nhưng mẹ của mình bị tát một cái, làm con gái trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu chút nào.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Nước mắt Dương Tú Tú trào ra, hét lên: “Giang Trấn Hải, ông hãy nhớ rõ lời mình nói.”
Nói xong liền lập tức tiêu sái đi ra ngoài, làm cho mấy người ở đó không biết nên làm gì.
Giang Trấn Hải thở dài nói: “Con gái, con hãy cứ theo đuổi những gì mình muốn, nhà sẽ vẫn mãi là nhà của con, sẽ không vì một sự lựa chọn nào mà thay đổi, mẹ của con ba sẽ xử lý tốt.”
“Ba… ba mau đi xem mẹ một chút, đừng để mẹ làm chuyện gì dại dột.”
“Ừ.”
Giang Trấn Hải nói với Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, chỉ có thể tiếp tục làm phiền con rồi, haiz.”
“Không có việc gì, chú, chú mau đuổi theo khuyên nhủ dì đi.”
“Xin lỗi mọi người.”
Sau khi Tư Đồ Y Nhạn nói xin lỗi với các cô, liền chạy nhanh đuổi theo.
Lúc này biệt thự mới khôi phục vẻ yên tĩnh, Ninh Vũ Phi nói: “Tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừm.”
Mãi cho đến giữa trưa, lúc mọi người đang ăn cơm, Giang Vị Noãn nói: “Mọi người, tôi muốn về nhà vài ngày.”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu nói: “Trở về đi, thật ra mẹ em cũng rất yêu thương em, bà ấy nói đúng, em là con gái duy nhất của bà ấy, bà ấy thật sự rất sợ mất đi em.”
“Vị Noãn, vậy cậu còn có thể đến đây ở cùng với mọi người không?” Đường Tố Nga hỏi.
“Đúng vậy, lần này tớ sẽ tự mình đấu tranh.”
Nghe vậy, mấy cô gái đều tán thành cách làm của Giang Vị Noãn, dù sao thì đến ở đây cũng tương đương là rời khỏi nhà, cũng phải được sự đồng ý của ba mẹ hai bên.
Bây giờ mẹ của Giang Vị Noãn không muốn cô ấy ở đây, Giang Vị Noãn đi theo mọi người ở cùng nhau cũng sẽ không vui vẻ.
Đến buổi chiều Tư Đồ Y Nhạn đưa Giang Vị Noãn trở về, sau đó phải xem Giang Vị Noãn sẽ làm như thế nào.
Trong khi Ninh Vũ Phi đang chơi điện thoại, có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ông chủ Nhất, có việc gì sao?”
Nhất Thạch Kiên ở bên kia cười nói: “Cậu Ninh, đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, ông chủ Nhất có chuyện gì muốn nói sao?”
“Tốt, là như thế này, đêm nay thành phố Ngọc Trai có một buổi đấu giá đồ cổ, tôi muốn mua một vài muốn đồ, cho nên cậu có thể đến đây giúp tôi kiểm định hay không?”
Nhất Thạch Kiên lại nói tiếp: “Đương nhiên tôi sẽ không để cậu Ninh đến đi một chuyến vô ích, thu vào bao nhiêu cậu ba tôi bảy, cậu thấy thế nào?”
“Đương nhiên không thành vấn đề rồi, nói cho tôi địa điểm đi, bây giờ tôi sẽ đến đó.”
Nhất Thạch Kiên đã giúp đỡ anh, Ninh Vũ Phi cũng không muốn cự tuyệt người ta, còn có thể lấy được ba phần tiền, cớ sao lại không làm chứ.
Một lúc sau, Ninh Vũ Phi nói: “Mấy cô ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi, đêm nay có thể tối sẽ về muộn.”
“Vũ Phi, cậu lại về muộn, đến lúc đó chị Bảo Châu thế nào cũng sẽ dạy dỗ cậu.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Tôi không ra ngoài chơi bời lêu lổng, tôi đi kiếm tiền đó, đi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.