Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 469:




Cuộc bán đấu giá lần này diễn ra ở một khách sạn lớn.
Ngoài cuộc bán đấu giá bắt đầu vào lúc chín giờ ra thì còn phải bán đá quý, đồ cổ và một số thứ khác trước thời hạn nữa.
Đương nhiên, điều này cũng cho phép các cửa hàng đồ cổ mang những đồ mình muốn bán đến để để bán.
Tối nay, Nhất Thạch Kiên sẽ để cho Ninh Vũ Phi đến kiểm tra xem có chọn được vài viên đá nào đẹp không, nhân tiện giúp hai giám đốc luôn.
Nhưng kết quả là hai vị giám đốc kia thấy Ninh Vũ Phi còn quá non trẻ nên không vừa ý.
Bước vào trong sảnh lớn thì nhìn thấy đồ cổ đang được xếp thẳng hàng ở đó, và bên cạnh là khu vực đá quý.
Mỗi một đồ vật cổ đều đã được ghi sẵn giá cả, thấp nhất cũng phải trên mười năm tỷ, giá cả chỉ có cao chứ không có thấp.
“Tối hôm nay cũng khá là náo nhiệt đấy chứ.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đương nhiên rồi, tối nay, người tổ chức cuộc bán đấu giá này kết hợp với việc bán mấy đồ kia chính là một ông trùm về đổ cổ rất có tiếng ở khu vực miền nam. Ông ấy đã mời tất cả những người yêu thích đồ cổ và những người chuyên cá cược đá quý của thành phố Ngọc Trai đến tham gia.
Nhất Thạch Kiên nhìn thấy hai người bạn của mình, thì vẫy tay hỏi: “Hai anh có tìm được cái gì ưng ý không?”
“Cũng tạm được, đồ ở đây đắt rẻ đều có, chủ yếu là xem có chọn được cái nào giá cả phải chăng hay không.” Giám đốc Kim nói.
“Vậy thì tốt, vui vẻ là tốt rồi.”
Lúc đó, Nhất Thạch Kiên nói: “Vũ Phi à, cậu xem mấy đồ này có cái nào đẹp mà có thể bán được cái giá cao một chút?”
“Ông chủ Nhất, lẽ nào ông muốn xuất thủ ngay bây giờ sao?”
“Có thể, chỉ cần có được đồ tốt, đều có thể mang bán trực tiếp cho sàn đấu giá.” Nhất Thạch Kiên nói.
Vũ Phi đã hiểu ý của ông ta, hóa ra sàn đấu giá này ngoài việc giúp người ta bán hàng ra thì cũng mua lại đồ của người khác nữa.
Sau khi nhìn qua một lượt, Vũ Phi chỉ vào một viên gạch: “Viên này cũng được.”
“Để tôi xem thử.”
Nhất Thạch Kiên không hiểu cho lắm, những vẫn nhìn rất kĩ, giá của viên gạch là mười năm tỷ, là thứ rẻ nhất trong tất cả các đồ được trưng bày ở đây.
“Vũ Phi, cậu xem lại xem, nếu không có vấn đề gì thì sẽ chọn viên này.” Nhất Thạch Kiên nói.
Giám đốc Kim cười nói: “Anh Nhất, hay là anh thử đi xem đá quý xem sao, viên gạch này đã bị vỡ rồi, bây giờ đến ba mươi triệu còn không đáng, còn Vũ Phi nữa, sao cậu lại thấy viên gạch vỡ này đáng giá?”
“Ừm… tôi thấy không cần thiết phải giải thích, dù sao thì các ông không tin tưởng tôi, giải thích cũng chẳng có tác dụng gì cả.” Ninh Vũ Phi đút tay vào túi, vừa nhún vai vừa nói.
Còn Nhất Thạch Kiên thì không chịu được nữa, lập tức gọi nhân viên đến làm công tác bàn giao.
“Anh Nhất, lần này anh bị thiệt rồi, viên gạch này quả thật không đáng tiền.” Giám đốc Vương nói.
“Nếu không ngại thì tôi sẽ gọi người của cuộc đấu giá lần này ra rồi dùng máy chuyên dụng ra kiểm tra thử.” Nhất Thạch Kiên lại hỏi Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, cậu nói thử xem?”
“Đây có lẽ là một viên gạch sứ trắng xanh xuất hiện sớm nhất trong lịch sử, giá của nó phải là chín mươi tỷ mới đúng, giá của nó chỉ có chuyện cao chứ không có chuyện thấp được.
“Được, tôi mang nó đi kiểm định sau đó sẽ cầm ra ngay.” Nhất Thạch Kiên đi tìm người của cuộc đấu giá.
Hai vị giám đốc nhìn Ninh Vũ Phi, giám đốc Kim nói: “Vũ Phi, cậu xem bây giờ phải làm sao, giá này có đáng không?”
“Không đáng, cùng lắm thì chỉ đáng công người ta tạo ra nó mà thôi.” Ninh Vũ Phi liến nhìn nó.
“Ăn nói hàm hồ, đây đích thị là viên gạch cổ giá trị liên thành, thật không thể hiểu nổi tại sao anh Nhất lại tin cậu ta cho được.”
Lúc đó, Ninh Vũ Phi không nói lý gì thêm, có nói tiếp cũng không có tác dụng gì.
Khoảng chừng ba mươi phút sau, Nhất Thạch Kiên ủ rũ trở về.
Hai vị giám đốc nhìn thấy vậy thì cười lạnh chế giễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.