Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 470:




Giám đốc Kim cười lớn hỏi: “Thế nào rồi anh Nhất, sao lại thở dài thế?”
“Không phải là do viên gạch lúc nãy là đồ giả hay căn bản là không đáng tiền đấy chứ?”
Nhất Thạch Kiên tức giận đến phát điên nói: “Viên gạch lúc nãy lại có giá lên đến hai trăm bốn mươi tỷ, thế mà tôi lại nói chỉ có một trăm hai mươi tỷ, bị thiệt một số tiền lớn quá.”
Những lời này khiến cho hai vị giám đốc câm nín, mặt không chút biểu cảm, cứ nghĩ rằng đây chỉ là một viên gạch không đáng tiền vậy mà nó lại có giá lên đến hai trăm bốn mươi tỷ, không phải là nói khoác đấy chứ?”
“Vũ Phi, mặc dù là bị thiệt những chúng ta cũng đã kiếm được một khoản tiền lớn rồi.” Nhất Thạch Kiên vui mừng nói.
“Được rồi, chúng ta đi chỗ khác xem xem.”
Hai vị giám đốc thấy Ninh Vũ Phi cũng chỉ là ăn may chó ngáp phải ruồi mà thôi nên cũng không để nói gì thêm.
“Kính thưa các vị, bây giờ có thể vào bên trong hội trường xem được rồi, xin mời mọi người vào bên trong.” Âm thanh người dẫn chương trình của cuộc bán đấu giá vang lên.
Khách hàng nghe xong thì liền đi vào bên trong hội trường, chín mươi chín phần trăm số đồ ở đây đều là hàng thật, đây mới là điều khiến cho người ta đổ xô vào đây.
Cuộc cạnh tranh vô cùng kịch liệt, hơn nữa, mọi người chủ yếu là muốn xem xem đồ ở đây đẹp đến cỡ nào.
Trong sảnh lớn đã sắp xếp ổn thỏa hết các vị trí chỗ ngồi, đều là dành cho những tay chơi đồ cổ và chuyên gia cá cược đá quý.
Nhưng không phải ai cũng có tư cách ngồi xuống, chỉ có người tham gia vào cuộc đấu giá mới được ngồi, Nhất Thạch Kiên sớm đã nhắm đến cuộc bán đấu giá này rồi, nên đương nhiên cũng mua một ghế ngồi cho Ninh Vũ Phi.
Sau khi hai người ngồi xuống, thì giám đốc Kim và giám đốc Vương ngồi phía sau hai người.
Những người xung quanh đều vô cùng lạ lẫm, nhưng có điều cũng có người mà Ninh Vũ Phi quen, đó chính là Hoàng Bình An, hay chính là lão Hoàng, người mà lần trước đã mua ngọc bội của Trần Thành Hạo với giá ba trăm tỷ.
Lão Hoàng cũng nhìn thấy Ninh Vũ Phi, gật đầu cười nhẹ rồi ngồi xuống.
“Ông chủ Nhất, ông là người có mắt nhìn, ông xem tiếp theo sẽ bán cái gì?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, vì đây đều là bí mật, chỉ có lúc đấu giá mới biết được.”
“Ồ!”
Rất nhanh sau đó, nhân viên của cuộc bán đấu giá bắt đầu lên nói vài câu, đó là một cô gái mặc một chiếc áo dài bê một vật để bán đấu giá có phủ một chiếc khăn đỏ bên trên.
Cô đặt nó trên sân khấu và lật chiếc khăn ra, hóa ra đồ vật thứ nhất để bán đấu giá chỉ là một viên đá màu xanh tròn như quả bóng.
Những viên đá đó đã bị đục một lỗ trên bề mặt, từ bên trong viên đá lộ ra một màu xanh lá cây mờ ảo.
”Viên đá này rất đẹp, nhưng bị đục rồi thì phải bồi thường.”. truyện ngôn tình
“Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không thì viên đá to như vậy nhất định phải rất đắt.”
“Bên ngoài của viên đá này đã bị đục một chút, bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là hai mươi tư tỷ, mỗi một lần ra giá không được thấp hơn ba tỷ.” Nhân viên của cuộc đấu giá nói.
Nhưng chẳng ai muốn ra giá cả, viên đá này quá to, lại đắt nữa, cộng thêm vẻ bề ngoài lại sần sùi, nhìn như bị lợn nhấm, dù có là ngọc thì cho vào nước cũng không đẹp, sẽ bị nứt ra, ai mua thì người đó chính là kẻ ngốc.
“Ông chủ Nhất, ra giá đi.” Ninh Vũ Phi nói.
Nhất Thạch Kiên lập tức giơ bảng số thứ tự ghế ngồi của mình lên nói: “Hai mươi tư tỷ.”
Mọi người xung quanh đều thi nhau quay ra nhìn chỗ của Nhất Thạch Kiên, bọn họ bắt đầu bàn tán xôn xao, lẽ nào Nhất Thạch Kiên cũng không nhìn ra viên đá đó có vấn đề sao?
Bọn họ không ai biết rõ, nên cũng không dám tăng thêm giá.
“Hai mươi tư tỷ lần một, hai mươi tỷ lần hai... lần ba, chốt giá!” Nhân viên của cuộc đấu giá nói.
“Anh Nhất, anh nghiêm túc thật sao?”
“Đây rất có thể là một chiêu trò cho người ngoài cuộc và người trung gian!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.