Nhất Thạch Kiên không để ý đến hai người kia, dù sao đồ vật cũng đã đến tay, có hối hận cũng chẳng được gì.
Lúc này, nhân viên bán đấu giá hỏi: “Ông chủ Nhất có muốn mở ra xem tại chỗ hay không?”
“Cậu Ninh, cậu có muốn xem cái này không?”
“Mở ra đi! Nếu không mọi người còn tưởng rằng ông ngu ngốc, mua một thứ chẳng đáng giá bao nhiêu đấy.” Ninh Vũ Phi mỉm cười nói.
“Ừm!”
Nhất Thạch Kiên đứng lên, nói: “Chuẩn bị, tôi tự tay cắt.”
Một dụng cụ cắt nhanh chóng được chuẩn bị, Nhất Thạch Kiên thanh toán tiền xong rồi mới quay lại cắt.
Không phải ai cũng hiểu về đá thô nhưng nếu viên đá thô to bằng quả cầu xanh này thật sự có ngọc bên trong thì giá của nó ít nhất cũng sáu trăm tỷ trở lên.
Két...
Nhất Thạch Kiên cầm đá thô lên bắt đầu cắt, sau khi chậm rãi mở một góc nhỏ bên cạnh ra, khuôn mặt Nhất Thạch Kiên vốn đang cười hì hì bỗng cứng ngắc.
“Ông chủ Nhất, ông nghĩ thế nào mà lại mua cái thứ này vậy?”
“Đúng đấy! Quá lỗ vốn! Tôi dám chắc bên trong chẳng có ngọc gì cả.”
Ông chủ Kim và ông chủ Vương nhìn nhau đầy mỉa mai châm chọc.
“Đây?” Nhất Thạch Kiên ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ Phi, nhưng Ninh Vũ Phi đang chơi điện thoại không để ý đến bên này.
Trong lòng ông ấy thầm nghĩ Ninh Vũ Phi cũng không đến mức lừa gạt mình, trong viên đá thô này chắc chắn có bí mật.
Thấy đám người kia chỉ trỏ, Nhất Thạch Kiên nói: “Các người sốt ruột cái rắm gì, đứng bên cạnh yên lặng mà nhìn đi.”
Nhất Thạch Kiên tiếp tục cắt, chậm rãi bóc ra một lớp đá, mọi người càng cảm thấy buồn cười hơn.
Bởi vì cắt ra vẫn là thứ bỏ đi, nhìn không thấy bất cứ dấu hiệu nào là sắp có ngọc xuất hiện.
Lúc này, chính bản thân Nhất Thạch Kiên cũng đã không bình tĩnh nữa, cắt hai lần mà chưa thấy ngọc đâu, e là sau đó sẽ thật sự không có gì.
Ông ấy lại nhìn Ninh Vũ Phi một cái, phát hiện anh vẫn đang nhìn vào điện thoại. Nhất Thạch Kiên bỗng cảm thấy hoang mang, chẳng lẽ mình thật sự mua phải một cục đá bỏ đi thôi sao.
“Tôi nói này anh Nhất à, đừng cắt nữa thì hơn. Bây giờ anh còn có thể bán nó cho một kẻ ngu ngốc nào đó. Anh mà cắt nữa, đến lúc cắt hết ra, vậy thì có thể sẽ chẳng còn chút giá trị nào nữa đâu.” Ông chủ Kim cười nói.
Nhất Thạch Kiên bĩu môi, hồi hộp lau mồ hôi trên trán, chuyện đến nước này còn có thể làm gì, chỉ đành tiếp tục cắt thôi.
Một nhát cắt này có chút mạnh bạo, trực tiếp cắt ngay giữa, mọi người vốn đã không hy vọng gì nhiều, nhưng lại nhanh chóng nhìn thấy một viên ngọc màu xanh biếc xuất hiện.
“Ngọc lục bảo! Thì ra là ngọc lục bảo, còn là loại có độ tinh khiết cao.”
“Bên trong thật sự có ngọc kìa!”
“Sao có thể chứ, đi xem nào.”
Những người yêu thích đá thô thi nhau lên dùng đèn pin của mình tiến hành kiểm tra đo lường. Họ có thể xác nhận cả khối đá thô này đều là ngọc, từ ánh sáng chiếu ra có thể thấy độ dày của khối ngọc này nhỏ nhất cũng bằng một gang tay.
“Cái này…” Ông chủ Kim và ông chủ Vương cũng vội vàng lên xem.
Bàn bạc một lúc, cả đám đều hối hận không kịp, ước tính sơ bộ khối ngọc thạch này có thể được bán ra với giá ít nhất sáu trăm tỷ.
“Đây rõ là…”
“Haiz!”
Ông chủ Kim và ông chủ Vương đưa mắt nhìn nhau, lần đầu có lẽ là vận may nhưng lần thứ hai chẳng lẽ cũng là vận may sao?
Họ nhìn lướt qua sắc mặt Ninh Vũ Phi, phát hiện người trẻ tuổi này vốn không để ý đến việc mở đá thô ra sẽ có gì, vẫn cứ chơi điện thoại.
“Chúc mừng ông chủ Nhất! Chúng ta tiếp tục cuộc bán đấu giá với món đồ kế tiếp!” Nhân viên bán đấu giá nói..
“Ha ha, không còn cách nào khác, thứ tốt luôn được giấu rất sâu.” Nhất Thạch Kiên cười ha ha nói.
Mọi người lại quay về vị trí của mình, chờ đợi vật được bán đấu giá tiếp theo.
Nhất Thạch Kiên hưng phấn nói: “Cậu Ninh, vừa rồi thật sự dọa tôi sợ muốn chết. Chờ tôi bán được món này rồi, tôi sẽ chia cho cậu với tỷ lệ bốn sáu nhé!”
“Ông chủ Nhất khách sáo rồi!”
“Không có gì.”
Món đồ đấu giá thứ hai được đưa lên là một đồ gốm sứ cổ đại, được định giá ban đầu là hai mươi bốn tỷ.
“Hai mươi bảy tỷ!”
“Ba mươi tỷ!”
“Ba mươi sáu tỷ.”
Những người sành đồ cổ bắt đầu trả giá, lúc này giá cả đã tăng lên đến bốn mươi lăm tỷ.
Nhất Thạch Kiên hỏi: “Cậu Ninh, cậu thấy thế nào?”
“Thôi, sứ này mua về nhà trang trí thì được, nhưng giá cao lắm chỉ ba mươi tỷ là cùng thôi.” Ninh Vũ Phi nói.
Ông chủ Kim và ông chủ Vương ngồi phía sau dỏng tai lên nghe những lời Ninh Vũ Phi vừa nói, họ cũng không định ra giá nữa.