Ninh Vũ Phi liên tưởng đến một sự kiện, chẳng lẽ năm đó nhà mình bị diệt vong chính là vì chiếc hộp Trường Sinh này sao?
Vì cái gọi là lời nói dối thiên cổ này mà cả nhà mình phải chịu họa diệt vong, nếu thực sự như vậy thì chiếc hộp Trường Sinh này chính là manh mối duy nhất mình có lúc này.
Cũng không biết là thật hay giả, đến lúc đó mình mua phải một cái giả thì biết làm sao.
“Bây giờ bắt đầu đấu giá chiếc hộp Trường Sinh này, giá khởi điểm là sáu trăm tỷ.”
“Chín trăm tỷ.” Một người ngồi trong góc hô.
Lão Hoàng cũng mở miệng: “Một nghìn năm trăm tỷ.”
“Đó là manh mối duy nhất của mình, nhất định không thể bỏ qua, tiền bạc có thể kiếm lại được nhưng manh mối không còn thì thực sự sẽ chẳng còn gì.”
Ninh Vũ Phi thầm nghĩ trong lòng sau đó lập tức nhỏ giọng nói với Nhất Thạch Kiên: “Ông chủ Nhất, ông giúp tôi ra giá nhé! Nhất định phải lấy được hộp Trường Sinh này.”
“Cậu Ninh, chúng ta đều là người biết chuyện, thế giới này làm gì có thứ gọi là thuật Trường Sinh chứ!”
“Không cần quan tâm những thứ này, cứ giúp tôi ra giá là được! Tiền bạc tôi sẽ trả.” Ninh Vũ Phi kiên định nói.
Trong thẻ ngân hàng của anh còn ít nhất ba nghìn tỷ, mỗi tháng sư tỷ cho ba nghìn tỷ, tiền bạc không cần lo.
“Tôi ra giá?”
“Uhm!”
Nhất Thạch Kiên hô: “Một nghìn tám trăm tỷ.”
Hiện tại một nghìn tám trăm tỷ đã xem như ngừng tăng thêm, không phải ai cũng có số tiền lưu động nhiều như vậy.
Lão Hoàng cũng im lặng không lên tiếng, ông ta nhớ đến một chuyện, đó chính là chuyện nhà họ Ninh bị diệt vong hơn mười năm trước.
Đây cũng là lý do tại sao ông ta buông tay. Cho dù bí mật Trường Sinh rất hấp dẫn nhưng không phải thứ mình có thể có được.
Không ai tiếp tục ra giá nữa, cuối cùng hộp Trường Sinh sắp sửa lọt vào tay Nhất Thạch Kiên.
“Hai nghìn một trăm tỷ.” Một giọng nam ngồi trong góc lên tiếng ra giá.
Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi: “Thêm!”
“Hai nghìn bốn trăm tỷ.” Nhất Thạch Kiên.
“Ba nghìn tỷ!” Một người đàn ông trung niên mỉm cười ra giá.
“Thêm!” Mặt Ninh Vũ Phi không đổi sắc.
Nhất Thạch Kiên nuốt một ngụm nước bọt: “Ba nghìn sáu trăm tỷ.”
Shh…
Mọi người hít sâu một hơi, những người không đấu giá nữa thi nhau nhìn Nhất Thạch Kiên, Nhất Thạch Kiên có nhiều tiền như vậy từ khi nào chứ.
Họ nhanh chóng nhìn ra được không phải Nhất Thạch Kiên bỏ tiền ra mà người thực sự ra quyết định chính là cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi kia, chỉ là mượn tên Nhất Thạch Kiên mà thôi.
“Bốn nghìn năm trăm tỷ.” Người trung niên kia mặt đỏ bừng nói.
Ninh Vũ Phi không quan tâm ánh mắt người khác, nói: “Thêm một nghìn năm trăm tỷ.”
“Được!” Trong lòng Nhất Thạch Kiên bồn chồn, Ninh Vũ Phi có tiền như vậy từ lúc nào chứ, ông ấy hắng giọng hô: “Sáu nghìn tỷ.”
“Hừ!”
Người đàn ông trung niên kia tức giận quăng bảng hiệu xuống đất, nhanh chóng ra khỏi phòng đấu giá.
Khuôn mặt mọi người đều giật giật, cái hộp Trường Sinh này vậy mà có giá lên đến sáu nghìn tỷ.
Đây không phải một con số nhỏ, người trẻ tuổi kia có thân phận gì? Sao lại có tiền như vậy? Chẳng lẽ tiền bạc với cậu ta chủ thực sự chỉ là con số sao?
Chày bán đấu giá nện xuống, hộp Trường Sinh rơi vào tay Ninh Vũ Phi.
“Cậu Ninh, sáu nghìn tỷ mua một lời nói dối, đáng sao?” Nhất Thạch Kiên hỏi.
“Lại lấy đi!”
Ninh Vũ Phi đứng dậy đi ra ngoài, hai ông chủ lập tức theo sau, nói: “Cậu Ninh, cậu có thể theo chúng tôi đến một vài nơi khác một chuyến, mở mang thêm chút kiến thức cho chúng tôi được không?”
“Đúng đấy! Tiền kiếm được chúng ta có thể chia ba, thế nào?” Hai người muốn kiếm lại chút tiền bạc, ít nhất cũng bù lại những gì đã mất.
“Không rảnh!”
Lúc này Ninh Vũ Phi làm gì còn tâm trạng, sau khi để Nhất Thạch Kiên đi trả tiền, còn mình thì chuẩn bị ra bên ngoài chờ.
Hai ông chủ kia hối hận không kịp, sao trước đó họ lại có mắt không tròng như thế, bây giờ Ninh Vũ Phi không thèm để ý đến họ.
Nửa giờ sau, Nhất Thạch Kiên ngồi vào trong xe, nói: “Cậu Ninh, rốt cuộc cậu mua cái hộp này để làm gì?”
“Không có gì! Tôi chỉ muốn nghiên cứu về bí mật của chiếc hộp này thôi.”