“Vật này có thể nói là một điềm xấu, chỉ mang lại xui xẻo cho người mang nó.”
Lão Hoàng khuyên nhủ, ông ấy cũng muốn trường sinh. Thế nhưng rốt cuộc chỉ là một lời nói dối, nói không đúng có thể dẫn đến chết người. Năm đó nhà họ Ninh là một ví dụ.
Sự sống sót của Ninh Vũ Phi là mạng lớn. Thế nhưng Ninh Thiên Hàn và vợ ông ta lại không thấy xác. Những cái xác kia chỉ là của người hầu trong nhà.
“Ừm, tôi sẽ cân nhắc.” Ninh Vũ Phi rời đi.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Mặc dù lão Hoàng không hề nói rõ, thế nhưng nguyên nhân một gia đình bị giết hại do hoả hoạn có thể chỉ vì chiếc Hộp Trường Sinh này.
Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, lúc này mới nhận ra kẻ thù ẩn nấp quá sâu, với bản thân hiện tại rất khó có thể tóm được đuôi của bọn chúng.
Chỉ có thể tạm gác lại chuyện này, tiếp tục tìm những manh mối khác.
Reng reng reng!
Một cuộc điện thoại gọi tới, Ninh Vũ Phi bình thản hỏi: “Sao thế?”
“Vũ Phi, mẹ của em đột nhiên bất tỉnh, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu, em…”
Tiếng khóc của Giang Vị Noãn truyền đến, cô ấy mong Ninh vũ Phi có thể cứu mẹ của mình. Thế nhưng, thái độ của Dương Tú Tú đối với Ninh Vũ Phi làm cho Giang Vị Noãn khó mở miệng.
“Bệnh viện? Bệnh viện nào? Anh sẽ tới ngay.”
“Bệnh viện thành phố.”
“Được, anh sẽ đến ngay.”
Cho dù mẹ của Giang Vị Noãn không muốn gặp anh, thế nhưng anh không thể để Giang Vị Noãn rơi vào nỗi đau mất người thân được.
Anh bắt taxi đến bệnh viện, đến trước cửa phòng cấp cứu liền nhìn thấy hai bố con Giang Trấn Hải lo lắng đứng ở đó.
“Đây là có chuyện gì, dì hôm qua chẳng phải rất khoẻ sao?”
“Bọn chú cũng không biết, hôm nay bà ấy đột nhiên bị ngất đi.” Giang Trấn Hải nói.
Ninh Vũ Phi cau mày nói: “Hiện tại con cũng không vào được, trước tiên cứ đợi đã. Dì chắc sẽ không sao đâu.”
Lần sơ cứu này không mất nhiều thời gian, rất nhanh liền kết thúc.
Bác sĩ đi ra nói: “Bệnh nhân hiện tại đã không sao rồi, nhưng nguyên nhân bị bất tỉnh cụ thể vẫn cần phải kiểm tra thêm. Rất nhanh sẽ có kết quả.”
Nghe xong, hai ba con Giang Trấn Hải thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng chưa tìm ra nguyên nhân gây bệnh nên vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn.
Dương Tú Tú được chuyển đến phòng bệnh thường, mấy người đều đang chờ kết quả.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ nói: “Bác sĩ Ninh và thân nhân của bệnh nhân, xin mời vào trong.”
“Vị Noãn, chăm sóc tốt mẹ của con.”
“Vâng vâng!” Giang Vị Noãn gật đầu.
Trong phòng của bác sĩ chủ trị, bác sĩ đưa báo cáo khám nghiệm cho Ninh Vũ Phi, sau đó nói: “Thưa anh, hiện tại đã phát hiện ra nguyên nhân, đó là bệnh bạch cầu, là ung thư máu.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi nhìn báo cáo kiểm tra, còn Giang Trấn Hải không tin nhìn Ninh Vũ Phi.
“Chú, thật sự là ung thư.”
Giang Trung Hải sắc mặt nhất thời tái nhợt, anh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi không ăn đồ ăn gây ung thư, sao lại mắc bệnh ung thư máu?”
“Thực ra, căn bệnh ung thư này không liên quan gì đến chế độ ăn uống. Việc tiêu thụ thực phẩm gây ung thư chỉ có thể nói là gây ra ung thư, nhưng không phải tất cả mọi người.”
Lông mày của Ninh Vũ Phi khẽ cau lại. Trước đây, bà Ngô bị ung thư, nguyên nhân là do chế độ ăn uống không lành mạnh. Bây giờ Dương Tú Tú cũng bị mắc bệnh này chứng tỏ không có nghĩa là không ăn thực phẩm gây ung thư thì sẽ không bị ung thư.
“Bác sĩ, vậy có cách nào không?” Giang Trấn Hải lo lắng hỏi.
“Cần tìm một loại tủy phù hợp để cấy ghép. Tôi xin nói một điều là vợ ông đã ở giai đoạn cuối và không còn nhiều thời gian nữa.”
“Bác sĩ, làm ơn hãy tìm nhanh giúp tôi, dù có bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cứu vợ tôi là được.”
Bác sĩ gật đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Chú, đừng lo lắng. Nhất định sẽ tìm được tủy thích hợp.”
“Trời ơi, làm sao chuyện này lại xảy ra được? Đều tại chú bình thường chỉ bận rộn với công việc. Đều tại chú, nếu sớm phát hiện ra thì đã tốt rồi.”
Ninh Vũ Phi không biết phải nói gì.
Dương Tú Tú có thể đã biết mình bị ung thư máu, chỉ là bà mấy luôn một mực giấu giếm. Bà ấy là phu nhân của Chủ tịch xí nghiệp Giang thị, trong tay có rất nhiều tiền, không thể không tìm được tủy thích hợp với mình.
Nếu đến bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy thì chứng tỏ căn bản không tìm được tủy thích hợp. Bằng không Dương Tú Tú sẽ không để đến bây giờ mới chữa trị.
Trở về phòng bệnh, Giang Vị Noãn hỏi: “Ba, là nguyên nhân gì thế? Vừa rồi lúc con giúp mẹ chải tóc, tóc đã rụng rất nhiều, chẳng lẽ là…”
Khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của ba, cô ấy cũng phần nào đoán được mẹ mình có thể mắc căn bệnh gì.
“Mẹ của em bị ung thư máu, cần phải được ghép tủy kịp thời.” Ninh Vũ Phi nói.
Giang Vị Noãn nước mắt giàn dụa, lớn tiếng nói: “Ba, con là con gái của mẹ, tuỷ của con chắc chắn sẽ phù hợp.”
“Vị Noãn, đừng lo lắng, đợi tình hình bên phía bác sĩ đã.”
“Đúng thế, chúng ta nghe Vũ Phi, trước tiên hãy xem tình hình, cấy ghép tủy đối với con mà nói sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.”
Ông cụ Giang lúc này cũng vội vàng đến bệnh viện. Lần này cơ thể của ông ấy khỏe mạnh mười phần, hỏi thăm tình hình xong ngoài việc thở dài ra cũng chỉ có thở dài.
Trước đây ông cụ Giang được cho là mắc bệnh ung thư, không bao lâu nữa sẽ qua đời. Vẫn may gặp được Vũ Phi mới biết bệnh ung thư gì đó chỉ là do bác sĩ gia đình chuẩn đoán sai. Vị bác sĩ kia cũng bị Giang Trấn Hải đuổi ra khỏi cửa.
Thế nhưng, vẫn chưa được bao lâu thì bây giờ con dâu của ông cụ Giang lại bị mắc bệnh, cảm thấy giống như là do ông trời cố ý sắp đặt vậy.
“Ông trời không thể cho gia đình họ Giang chúng tôi yên ổn sao? Cho dù tôi có làm sai chuyện gì xin hãy chỉ trừng phạt mình tôi.” Ông cụ Giang tức giận vỗ ngực.
“Ba, ba cứ nghỉ ngơi đi. Ba mà có chuyện gì thì con không chịu nổi mất.”
Ninh Vũ Phi đã tiếp nhận chữa trị cho Dương Tú Tú, anh thực sự đã tìm ra dữ liệu tư vấn của Dương Tú Tú một năm trước.
Hơn nữa, tất cả những người tình nguyện cần tìm đã được tìm kiếm, thế nhưng không ai trong số họ phù hợp.
Ninh Vũ Phi cầm tài liệu đi tìm Giang Trấn Hải, nói rõ tình hình.
“Làm sao có thể, một năm trước Tú Tú đã biết mình mắc bệnh ung thư máu rồi sao?”
Giang Trấn Hải nhìn đống tài liệu từ một năm trước mà không thể tin được, những ký tự trắng đen trên đó khiến ông ấy cảm thấy choáng váng.
“Phải… phải làm sao bây giờ?”
“Chú, đừng lo lắng. Có thể năm nay sẽ tìm được thôi.” Ninh Vũ Phi nói.
Một bác sĩ đột nhiên vội vàng chạy đến, nói: “Bác sĩ Ninh, chúng tôi đã tìm được người có tuỷ tương thích với bệnh nhân rồi.”
“Tài liệu đâu?”
“Ở đây!”
Kết quả cho thấy đây là một phụ nữ trung niên, trông hơi giống Dương Tú Tú.
“Đây chẳng phải là em gái Tố Cầm của Tú Tú sao.”
“Chú, đây là em dâu của chú sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đúng thế. Bây giờ tôi sẽ đi liên lạc với bà ấy, hy vọng bà ấy vì tình chị em mà giúp đỡ chị gái của mình một tay.”