Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 476:




Đây là một chuyện đáng lẽ phải rất vui mừng mới đúng, nhưng sắc mặt của Giang Trấn Hải lại mười phần khó xử.
Chẳng lẽ ông ấy cùng với cô em vợ này có bí mật gì không thể cho người khác biết sao.
Ninh Vũ Phi nghĩ chắc không phải đâu, Giang Trấn Hải có thể vì Dương Tú Tú mà từ bỏ mối tình đầu của mình, nên sẽ không thể nào làm ra loại chuyện này
Có thể là bởi vì nguyên nhân khác.
Ninh Vũ Phi đi về phòng bệnh trước, Giang Vị Noãn một mực ở bên giường bệnh chăm sóc Dương Tú Tú, cũng không biết nên khuyên cô ấy chú ý sức khỏe như thế nào.
“Ông cụ, ông vẫn nên về nghỉ trước đi, có tình hình gì tụi cháu sẽ thông báo cho ông sau.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ôi, con dâu của tôi như thế này, tôi làm sao có thể an tâm mà về nghỉ đây, không sao đâu, sức khỏe của tôi bây giờ vẫn còn khỏe lắm.”
Ông cụ vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: “Vũ Phi, cậu về trước đi, hôm nay cậu cũng giúp không ít việc rồi, về nghỉ trước đi.”
“Bỏ đi, tạm thời cháu cũng sẽ không về, xem tình hình như thế nào, bây giờ đã tìm được người có tủy phù hợp rồi, chú Giang đang liên hệ với bà ấy.”
Nghe đến việc này, Giang Vị Noãn lập tức hỏi: “Vũ Phi, chuyện này là thật sao?”
“Ừm, người này chính là dì nhỏ của em, tủy của bà ấy phù hợp với mẹ của em.”
Nhưng mà vừa nói xong, sắc mặt của ông cụ Giang với Giang Vị Noãn lại có chút không được tốt, Ninh Vũ Phi thật sự không thể không hoài nghi cả nhà họ cùng với Dương Tố Thư này có phải là đã phát sinh mâu thuẫn gì không.
“Đây quả thật là muốn trêu đùa người khác mà.” Ông cụ Giang thở dài nặng nề.
“Ông cụ, mọi người với một nhà Dương Tố Thư không phải là có mâu thuẫn gì chứ?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Không đợi ông cụ Giang trả lời, Giang Trấn Hải đã đi vào, kích động mà nói: “Tố Thư đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất đến đây.”
“Thật sao?” Ông cụ Giang hỏi.
“Dạ!”
Giang Vị Noãn vui mừng nói: “Nếu như vậy, mẹ sẽ được cứu rồi.”
Bây giờ sau khi nghe xong Dương Tố Thư đã đồng ý, người nhà họ Giang giống như uống một viên thuốc trấn an vậy, trên mặt đều lộ ra nụ cười. .
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
Nếu như Dương Tú Tú rời khỏi thế gian này, bọn họ thật không biết sẽ phải đối mặt như thế nào.
“Vậy thì nhân lúc bây giờ còn sớm, con sẽ đi thông báo với bệnh viện để nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, một khi xét nghiệm là có thể cấy ghép, thì sẽ tranh thủ trưa ngày mai chúng ta sẽ làm phẫu thuật luôn.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm, cực khổ cho con rồi Vũ Phi.”
“Đây là chuyện con nên làm mà.”
Đợi khi Ninh Vũ Phi rời đi, ông cụ Giang ngạc nhiên hỏi: “Vũ Phi từ lúc nào trở thành bác sĩ ở bệnh viện này rồi, dù cho là bác sĩ cũng không phải là nên ở bên khoa Đông Y sao?”
“Con cũng không rõ, ban nãy chỉ lo chú ý đến tình trạng bệnh tình của Tú Tú, quả thật không mấy chú ý đến.”
Giang Vị Noãn cũng lắc đầu: “Con cũng không biết Vũ Phi trở thành bác sĩ từ lúc nào.”
Sau khi trời gần tối, ông cụ Giang quay về nhà chờ đợi, hai cha con Giang Trấn Hải ở lại chăm sóc Dương Tú Tú.
Ninh Vũ Phi trở về biệt thự nói chuyện này cho vài người nghe, bọn họ đều chuẩn bị đợi sau khi Dương Tú Tú hồi phục mới cùng nhau đi thăm.
“Vậy mọi người nghỉ sớm đi, tôi đi đưa chút đồ ăn cho Vị Noãn, buổi tối mới trở về.”
“Ừm, lái xe của tôi đi đi.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Thôi đi, buổi tối cảnh sát giao thông kiểm tra rất nghiêm, không có bằng lái không dám lái.”
Vào bếp lấy đồ ăn xong, Ninh Vũ Phi đi một chuyến đến bệnh viện, trở về cũng đã là mười hai giờ đem. Có Giang Trấn Hải cùng với một vài vệ sĩ ở đó, không cần lo lắng.
Vì không muốn để người hướng dẫn tìm mình tính sổ, Ninh Vũ Phi đích thân gọi điện cho Trầm Mặc Như xin nghỉ phép mấy ngày, nếu không bản thân nhất định sẽ bị lập biên bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.