Giờ dùng để đổi lấy tính mạng của vợ mình, cũng đáng.
“Được rồi, chỉ cần bà nguyện ý hiến tủy cho Tú Tú, tôi lập tức chuyển giao toàn bộ Giang Thị cho mấy người.” Giang Trấn Hải nói.
“Không được, phải đi làm thủ tục chuyển giao trước, nếu không em sẽ không đồng ý phẫu thuật.” Dương Tố Thư cắn chặt không nhả.
Càng nói càng khó giải quyết. Tuy theo số liệu trong kho thì tủy sống của Dương Tố Thư có thể xứng đôi, nhưng thời gian đã quá lâu, giờ tủy của bà ta có khỏe mạnh hay không còn chưa rõ, còn chưa tính tới quá trình thay tủy có khả năng thất bại rất lớn.
Giang Trấn Hải nhìn vợ mình, cắn răng đáp: “Được!”
Đây là cách duy nhất cứu được vợ ông, ông không có nhiều lựa chọn.
“Thế còn được. Nhưng đây chỉ là điều kiện thứ nhất, còn điều kiện thứ hai nữa.” Dương Tố Thư đắc ý.
“Tôi đã cho các người toàn bộ xí nghiệp nhà họ Giang rồi, còn có điều kiện gì nữa?”
Công khai bắt nạt người đúng không? Nếu có thể tìm được người thứ hai xứng thành công tủy sống thì Giang Trấn Hải thật muốn ném đám người này ra ngoài.
Dương Tân Thiệp ban đầu chưa vào, chờ đến khi Dương Tố Thư nói tới điều kiện thứ hai mới cười dài bước tới.
Nhưng ngay sau đó mặt anh ta đã không giữ nổi bình tĩnh nữa, bởi vì anh ta đã nhìn thấy Ninh Vũ Phi.
Người này chính là kẻ khiến anh ta mất mặt liên tiếp, anh ta không dám tin chỉ thẳng vào mặt Ninh Vũ Phi hỏi: “Ninh... Ninh Vũ Phi, sao mày lại ở đây? Sao lại mặc áo bác sĩ?”
“Tao là bác sĩ ở viện này, bất ngờ lắm à?” Ninh Vũ Phi cười nhạt.
“Mày...”
Dương Tân Thiệp nuốt khan một ngụm nước miếng, đứng sau lưng cô nhỏ Dương Tố Thư của mình, trông có vẻ rất sợ hãi Ninh Vũ Phi.
“Ninh Vũ Phi?”
Dương Tố Thư hình như đã nghe cái tên này ở nơi nào rồi. Nhưng cũng chỉ thoáng nhìn người kia một cái, sau đó tiếp tục đưa ra điều kiện của mình: “Nói điều kiện thứ hai đi, tôi muốn Giang Vị Noãn cưới em chồng tôi, được chứ?”
“Không đời nào!”
Vừa nghe lời này, Giang Trấn Hải lập tức phản đối. Đừng nói chồng Dương Tố Thư chính là Tôn Kiến Minh, làm ăn không hợp pháp thì thôi đi. Em trai Tôn Kiến Minh cũng là đại ca của một đám lưu manh đầu đường xó chợ, không công việc đàng hoàng, đều dựa vào thu phí bảo hộ kiếm ăn. Sao ông ấy có thể đồng ý gả Giang Vị Noãn cho loại côn đồ như thế được.
Lúc này, Dương Tân Thiệp cũng nghe hiểu được cái gì, nhấc tay hô: “Con cũng không đồng ý, sao lại bắt Vị Noãn cưới...”
Nhưng chưa nói xong đã bị Dương Tố Thư quay đầu trừng cho nghẹn lời.
Lần trước Giang Trấn Hải mang Giang Vị Noãn đi bàn chuyện kinh doanh, còn tiện thể mời nhà bọn họ ăn cơm. Lúc ấy Tôn Kiến Minh cũng mang cậu em trai Tôn Anh Hào của mình đến.
Tên côn đồ kia vừa thấy mặt đã thể hiện ra vô cùng hứng thú với Giang Vị Noãn, còn không nhịn được động tay động chân với Giang Vị Noãn.
Đừng nói là Giang Trấn Hải sẽ không đồng ý, cho dù bây giờ Dương Tú Tú tỉnh lại chắc chắn cũng tình nguyện chết còn hơn để Giang Vị Noãn phải gả cho Tôn Anh Hào.
“Chuyện này không có cơ hội thương lượng, cũng tốt thôi, nếu đã là số mệnh của chị tôi thì cứ để chị ấy nhận mệnh đi.” Dương Tố Thư vô tình nói.
Tôn Kiến Minh từ đầu tới cuối không nói lấy một câu, có thể thấy trong chuyện này ông ta hoàn toàn nghe theo Dương Tố Thư, chỉ có để Giang Vị Noãn cưới Tôn Anh Hào thì bọn họ mới xem như thật sự nắm được Giang Thị trong tay.
Dương Tố Thư là một người đàn bà khôn khéo, còn chuyện vì sao lại nhìn trúng Tôn Kiến Minh thì cũng vì gia thế ông ta tốt mà thôI.
“Cô à, cô không thể tuyệt tình như vậy được.” Dương Tân Thiệp nói.
“Câm mồm, con họ Dương hay họ Giang hả? Phải biết rõ lập trường của mình đi chứ.” Dương Tố Thư quát.
Giang Vị Noãn đứng lên nói: “Dì, tôi đồng ý cưới Tôn Anh Hào.”
“Vị Noãn, mẹ con có tỉnh cũng không đồng ý con làm thế đâu.” Giang Trấn Hải nói.