Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 479:




“Ba, con không sao đâu, chỉ cần mẹ có thể sống tiếp là tốt rồi.” Giang Vị Noãn rưng rưng nói, lại nhìn thoáng qua Ninh Vũ Phi.
“Thế mới đúng chứ.”
Dương Tố Thư đắc ý vô cùng, không nhịn được nở nụ cười.
Giang Trấn Hải kiên định nói: “Con gái, ba quyết không cho phép con buộc mình gả cho Tôn Anh Hào kia.”
“Ba, ba không cần khuyên con, con đã quyết định rồi.” Giang Vị Noãn đã nhận mệnh, bệnh này ngay cả Ninh Vũ Phi cũng bó tay không có cách nào, chỉ có làm thế này mới cứu được người mà thôi.
“Khụ khụ... Thật ra tôi cảm thấy mấy người ra giá như thế hơi áp bức người khác quá mức thì phải?”
Ninh Vũ Phi không nhịn được chợt lên tiếng. Nếu dùng giang thị đổi lấy mạng của Dương Tú Tú thì cũng thôi đi, chỉ cần Giang Trấn Hải có tâm, chẳng mấy năm là có thể thành lập lại một Giang Thị mới.
Nhưng nếu ép buộc Giang Vị Noãn gả cho một người mà cô ấy không thích thì đúng là hơi quá đáng.
Dương Tố Thư nhìn về phía Ninh Vũ Phi: “Câm ngay! Chuyện này không khiến người ngoài như mày nhúng tay!”
“Người nên câm là bà thì có! Rõ ràng đều là người nhà với nhau, lấy Giang Thị tôi cũng không ý kiến gì. Nhưng các người buộc Vị Noãn gả cho người khác thì rất quá đáng, biết không hả?” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, đừng nói nữa, anh đã cố hết sức rồi, chỉ có em mới có thể cứu mẹ mình.”
Ninh Vũ Phi lau nước mắt cho Giang Vị Noãn: “Yên tâm đi, không có cách thì nghĩ cách, anh sẽ không làm em phải gả cho một người mà em không thích.”
“Thằng súc vật kia, mày xen vào chuyện người khác làm gì hả?”
“Cút!”
Danh xưng súc vật kia khiến Ninh Vũ Phi nổi giận: “Ở đây không còn chuyện gì của các người nữa đâu, cút hết đi!”
“Ranh con, một bác sĩ nho nhỏ cũng dám nói chuyện với tao như thế à?”
Tôn Kiến Minh nói xong liền muốn bóp lấy cổ Ninh Vũ Phi, ý đồ dùng thái độ tàn nhẫn uy hiếp anh.
Nhưng Ninh Vũ Phi trở tay bắt lấy hai ngón tay của đối phương bẻ ngược lên trên, Tôn Kiến Minh lập tức kiễng mũi chân kêu thảm thiết: “Buông buông buông... mau thả ra!”
“Giang Trấn Hải, anh còn không mau ngăn cậu ta lại?” Dương Tố Thư kêu lên.
Ninh Vũ Phi nói: “Chú, nếu Vị Noãn thích đối phương thì con sẽ không xen vào đâu. Nhưng nếu Vị Noãn không thích thì con không thể để cô ấy chịu ấm ức được.”
Giang Trấn Hải nghe vậy không nói gì thêm, phải lựa chọn giữa hạnh phúc nửa đời sau của con gái và tính mạng của vợ, ông ấy thật sự khó xử không thôi.
“Tôi thấy các người cũng không thành tâm muốn cứu người, từ đâu đến đây thì cút về đấy đi.” Ninh Vũ Phi đẩy Tôn Kiến Minh một cái rồi buông tay.
Tôn Kiến Minh liên tục lùi lại sau vài bước, va phải Dương Tố Thư làm cả hai ngã lăn xuống đất, chật vật vô cùng.
“Mày... các người... Giang Trấn Hải, mấy người chắc chắn sẽ phải tới quỳ cầu xin tôi.” Dương Tố Thư nói.
“Ha ha, Dương Tố Thư bà bị bệnh đấy à? Tỷ lệ ghép đôi thành công với tủy sống của bà nhỏ lắm đấy, bà cũng không sống được mấy năm nữa đâu, về nhà chuẩn bị hậu sự đi.” Ninh Vũ Phi cười lạnh nói.
“Thằng nhãi hư đốn, mày dám rủa tao bị bệnh!”
Ninh Vũ Phi nhún vai hỏi: “Có phải bà cô thường xuyên cảm thấy khó thở tức ngực, thậm chí còn chóng mặt không? Thỉnh thoảng còn không duyên không cớ ho ra máu, rốt cuộc có bị bệnh hay không bà càng biết rõ chứ! Vừa rồi tôi mới xem qua, mà bệnh cũng không nhẹ đâu.”
Dương Tố Thư nói không nên lời, Ninh Vũ Phi nói đúng toàn bộ, hơn nữa bà ta đi khám lại không tra ra nguyên nhân gì.
“Yên tâm đi, bây giờ chú Giang không quỳ cầu các người, sau này càng không. Dì Giang sẽ sống thật khỏe mạnh, không khiến bà lo đâu. Cút được rồi!”
“Ranh con, mày cứ đợi đấy. Một bác sĩ cỏn con mà thôi. Chờ xem tao xử mày thế nào.”
Tôn Kiến Minh răn đe một câu, kéo Dương Tố Thư đang không nói nên lời rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.