Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 485:




Sắc mặt của ông Hoa trở nên cứng đờ, nhìn người chạy vào nhà vệ sinh mà mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
“Thật xin lỗi, vì thời gian gấp gáp quá nên đã cho một ít thuốc xổ vào, đây cũng xem như là bài tiết độc tố rồi đó.” Ninh Vũ Phi nói.
“Anh bạn nhỏ, lão phu xin chịu thua!” Ông Chu đứng dậy nói.
Sắc mặt của ông Hoa ở bên cạnh từ cứng đờ chuyển sang khó coi, nhìn Ninh Vũ Phi mà không biết nói gì.
Thật lâu sau mới nói: “Lão phu xin thua, tiền bối!”
“Đều là trò cười cả thôi, ông Hoa không cần phải tính toán nhiều như vậy đâu.” Ninh Vũ Phi phất tay như không có gì.
Hai lão già này không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây nữa nên đứng dậy chào tạm biệt với ông cụ Khương Uyên. Bọn họ cộng lại cũng là người gần 200 tuổi cả rồi mà còn không bằng một thanh niên trẻ chỉ mới 20 tuổi.
Khương Uyên hỏi: “Chàng trai trẻ, viên thuốc cậu vừa mới chế tạo ra có phải là thuốc giải độc không?”
“Cũng xem như là thế, không có thời gian để chau chuốt lại một chút nên nhìn không được đẹp lắm.”
“Vậy lão đạo sĩ dạy y thuật cho cậu có phải họ Lý không?”
Giang Trấn Hải biết sư phụ của Ninh Vũ Phi chính xác là Tiêu Dao đạo nhân Lý Thương Cát.
Ninh Vũ Phi sờ sờ chóp mũi rồi nói: “Ông Khương biết là được rồi, không cần phải nói toạc ra như thế đâu.”
“Ài, hóa ra là thế.”
Khương Uyên thở dài rồi nói: “Thực ra nhà họ Khương tôi làm nghề y 200 năm nay vẫn luôn tầm thường chẳng có tài cán gì, mãi đến một năm trước tôi gặp được Lý đạo trưởng, là ông ấy đã dạy tôi phải nghiên cứu điều chế như thế nào mới điều chế ra được viên thuốc có thể giải được trăm loại độc, mới giúp nhà họ Khương tôi có được như ngày hôm nay. Cả tôi và cậu đều nhận ơn huệ của cùng một người, gặp nhau là duyên nhân, vậy nên ngân châm Tinh Vẫn này cậu muốn lấy lúc nào cũng được, không sao hết.”
Thật không ngờ lại có thể dễ dàng lấy được nhanh như thế, còn cứ tưởng rằng sẽ bị làm khó một chút hay gì đó nữa chứ.
Ninh Vũ Phi nói: “Cảm ơn ông cụ Khương rất nhiều, sau khi dùng xong tôi chắc chắn sẽ kịp thời đem trả lại.”
“Cứu người quan trọng hơn, đây, tôi đi lấy cho các cậu.”
“Cảm ơn!”
Một lúc sau, ông cụ Khương Uyên đi ra, trong tay còn cầm theo một chiếc hộp được gói kín rất kỹ.
“Đây chính là ngân châm Tinh Vẫn mà các cậu muốn mượn, tổng cộng là chín căn. Trước khi sử dụng nhớ phải cẩn thận, tuyệt đối không được làm người khác bị thương.” Khương Uyên dặn dò.
“Chín căn, ngân châm Tinh Vẫn này có một căn là đã được lắm rồi, thế mà ông lại một mạch thu cả chín căn luôn à?”
Ninh Vũ Phi rất ngạc nhiên, bởi vì đồ vật này của sư phụ anh chỉ có một căn mà thôi, mặc dù là dùng để buộc tóc lên nhưng thật sự là rất hiếm thấy rồi.
“Ha ha, bởi vì tổ tiên lúc trước của nhà họ Khương tôi là thợ rèn chế tạo ra ngân châm Tinh Vẫn mà, vốn dĩ định mượn ba căn thôi nhưng vì cậu cũng là do Lý đạo trưởng chỉ dạy nên mới mượn chín căn cho cậu, mong là cậu có thể nhanh chóng cứu sống người đó.” Khương Uyên nói.
Thực ra tuổi của Khương Uyên còn lớn hơn tuổi của sư phụ anh nữa, không biết làm sao lại không có bản lĩnh nào, nên cũng chỉ có thể gọi một tiếng tiền bối mà thôi.
Ông ta biết những người có thể được Lý Thương Cát chỉ dạy đều là những người đáng tin cậy cả, vậy nên Khương Uyên mới sẵn sàng cho mượn toàn bộ ngân châm Tinh Vẫn như vậy.
Thực ra trong chuyện này vẫn còn một lý do nữa, chính là ông ta hy vọng sau này Ninh Vũ Phi có thể gia nhập vào nhà họ Khương và có thể mở rộng phòng khám.
Ninh Vũ Phi sờ mũi rồi nói: “Cụ Khương, chuyện này thật sự là cảm ơn không hết, tôi sẽ trả lại cho ông ngay khi sử dụng xong.”
“Cũng được, các cậu đi cứu người trước đi, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Không thành vấn đề!”
Hai người chào tạm biệt với ông Khương, Giang Trấn Hải khâm phục nói: “Vũ Phi, thật sự chỉ có con thôi, hai lão già kia không phải là đối thủ của con!”
“Gặp may thôi ạ.”
Rung rung rung!
Giang Trấn Hải bắt máy hỏi: “Vị Noãn thế nào rồi?”
Mấy giây sau Giang Trấn Hải tức giận nói: “Đúng là cho bọn họ mặt mũi mà, nếu đã ăn nói ngang ngược như thế thì bây giờ tôi sẽ quay lại đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.